CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Trước đó Thẩm Thanh Ngọc còn muốn Lãnh Ức Tư đi, Lãnh Ức Tư tự khai mình là người làm tạm thời của Lăng Vu Đề nên được cho qua.

Thẩm Thanh Ngọc ngồi trên ghế sô pha đơn, Lăng Vu Đề đang ngồi trên xe lăn.

Mà Lãnh Ức Tư duy trì một khoảng cách với hai người.

"Hôm qua cô có đến xem tôi và Không Có Tiếng Tăm quyết đấu không?" Do chờ Hướng Phỉ Phỉ có chút buồn chán, Thẩm Thanh Ngọc tìm Lăng Vu Đề ở một bên im lặng đến mức thiếu cảm giác tồn tại để nói chuyện.

"Không có."

Sau khi nghe thấy Lăng Vu Đề trả lời, Thẩm Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi! May mà không đến, bằng không cái bộ dáng thê thảm kia của anh đều ngượng ngùng gặp người khác rồi!

Nếu không phải do Thẩm Thanh Ngọc khoác lác với Lăng Vu Đề, anh cũng không cần phải cảm thấy ngượng ngùng.

Đã nói phải thắng đẹp, cuối cùng lại hòa thê thảm~

"Không có đến sao? Vậy thật là đáng tiếc, trận đấu hôm qua rất xuất sắc đấy!"

Nhìn cái vẻ tiếc rẻ trên mặt Thẩm Thanh Ngọc, Lăng Vu Đề hơi ngạc nhiên nhìn anh: "Ai thắng ai thua?"

Lẽ nào không giống như cốt truyện? Không phải là hòa?

Dù ở đâu lúc nào thì Lăng Vu Đề cũng chỉ nhìn người ta với ánh mắt nhàn nhạt, nhưng lúc cô đang cực kì chăm chú nhìn một người, dường như trong ánh mắt đó chỉ chứa được một mình người đó vậy.

Thẩm Thanh Ngọc có cái cảm giác như vậy.

Cảm ứng được độ hảo cảm đột nhiên tăng lên ba mươi điểm, Lăng Vu Đề có hơi ngạc nhiên một hồi, đương nhiên phần nhiều là vui vẻ rồi.

"Khụ~ không có thắng thua, hòa." Trên mặt Thẩm Thanh Ngọc có xấu hổ trong giây lát.

Lăng Vu Đề ừ một tiếng, tiếp theo cụp mắt xuống không nói lời nào. Trong lòng thoáng yên tâm, xem ra vẫn giống như trong cốt truyện rồi.

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Tóc của Lăng Vu Đề rất dài, hơn nữa còn suôn mềm. Mái tóc xõa xuống, đuôi tóc hơi quăn, thoạt nhìn rất tự nhiên. Cô không để mái, tóc rẽ bốn sáu, một bên tóc được cô vén ra sau tai.

Lông mi của cô rất thẳng, cũng đen như tóc cô, lúc rũ mắt xuống thì làm cho người ta không nhìn thấy được mắt cô.

Vì quanh năm không ra khỏi nhà nên da cô đặc biệt trắng. Cũng may không trắng bệch, bằng không thật sự có hơi đáng sợ.

Cô ngồi trên xe lăn, Thẩm Thanh Ngọc suy đoán rằng có thể vì tàn tật nên cô mới trầm tĩnh như thế này chăng?

Cô cười lên, hẳn là xinh đẹp hơn so với lúc không cười rất nhiều!

Đột nhiên nhận ra mình lại nhìn cô gái khác, lúc nghĩ đến cô gái khác, Thẩm Thanh Ngọc bỗng chốc hoàn hồn.

Anh không dám đặt mắt lên Lăng Vu Đề nữa, anh sợ mình lại mất hồn!

Lăng Vu Đề chỉ cảm thấy lúc nãy Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn nhìn mình, cũng khôn biết rằng anh ta thất thần vì mình--

Chừng hai mươi phút sau, một chiếc xe taxi dừng ở bên ngoài.

Thẩm Thanh Ngọc vẫn nghễnh cổ nhìn ra ngoài, động tác này anh đã làm ba lần rồi.

Ba lần đều là vì có xe chạy qua...

Còn lần này, người xuống xe taxi không có làm Thẩm Thanh Ngọc thất vọng.

Chỉ cần cái nhìn đầu tiên, Thẩm Thanh Ngọc và Lăng Vu Đề cùng lúc nhận ra cô gái thanh tú trắng trẻo kia là Hướng Phỉ Phỉ!

Thẩm Thanh Ngọc cong môi cười càng thêm rạng rỡ, anh lập tức đứng dậy khỏi sô pha, sau đó bước nhanh ra cửa.

Theo bản năng, Lăng Vu Đề điều khiển xe lăn đi theo sau.

"Hướng Phỉ Phỉ em..." Đến rồi!

Do ngạc nhiên nên Thẩm Thanh Ngọc nuốt hai chữ còn lại trở lại, vì sau khi Hướng Phỉ Phỉ xuống xe, trên xe còn một người nữa.

Người đó mặc áo khoác xám, quấn khăn quàng cổ màu đen, tóc đen ngắn, mặt mày tuấn tú, tạo cho người ta cảm giác rất có phong độ của người tri thức, nhưng lúc đối diện với người ta thì có cảm giác anh rất lạnh nhạt.

Cái người này, đối với Thẩm Thanh Ngọc mà nói, thì có hóa thành tro anh cũng nhận ra!

"Không Có Tiếng Tăm!" Nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ.

Hướng Phỉ Phỉ và Cố Mặc cùng nhau vào sảnh lớn, lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy cũng nhìn một cái là nhận ra.

Áo khoác màu hồng? Ôi trời ơi, có thể nữ tính hơn được không?

"Thanh Tuyệt Công Tử." Do phép lịch sự, Cố Mặc nhàn nhạt chào lại anh.

"Phỉ Phỉ, sao em lại đến cùng anh ta vậy?" Thẩm Thanh Ngọc không quan tâm đến Cố Mặc, đi thẳng đến cạnh Hướng Phỉ Phỉ.

Mặc dù Thẩm Thanh Ngọc ăn mặc thoạt nhìn có hơi nữ tính, nhưng chiều cao của anh tuyệt đối không như thế!

Chính là Cố Mặc cao mét tám lăm đứng ở bên cạnh, Thẩm Thanh Ngọc còn cao hơn anh ta một chút.

Mà Hướng Phỉ Phỉ cao mét năm tám đứng cạnh Thẩm Thanh Ngọc thì càng hiện ra chiều cao khiêm tốn của cô ấy.

Hướng Phỉ Phỉ cảm thấy mình ngước đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc có hơi vất vả nên lui ra sau mấy bước: "À, vì tôi ra sân bay đón anh ấy." Cô ấy trả lời rất tự nhiên rất tùy ý.

Nhưng mấy bước cô ấy vừa lùi ra sau, thêm vào câu trả lời đó đã khiến Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi khổ sở.

Vừa định nói chuyện, Lăng Vu Đề ở một bên khó có được một lần chủ động lên tiếng: "Chào hai người."

"Khổ sở" bị "bất mãn" chen ngang, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Sao lúc nãy cô không chủ động chào hỏi tôi!" Không vui tí nào!

Khụ...

Lăng Vu Đề chỉ muốn chen ngang cuộc nói chuyện của Hướng Phỉ Phỉ và Thẩm Thanh Ngọc thôi mà, không có nghĩ nhiều như vậy!

"Lần sau." Lần sau sẽ chủ động chào hỏi anh.

"Được rồi, vậy lần sau cô phải chủ động chào hỏi đó!" Thẩm Thanh Ngọc cố tình đặc biệt kiêu ngạo hất cằm.

Lăng Vu Đề gật đầu xem như đáp lại.

Hướng Phỉ Phỉ nhìn Lăng Vu Đề ngồi trên xe lăn, biểu hiện kinh ngạc, sau đó cô ấy duỗi tay chỉ vào mặt Lăng Vu Đề: "Cô là... Cô là, cái người ngồi bên con sông nhỏ hôm qua?"

Lăng Vu Đề gật đầu: "Lăng Gia Vu Đề."

"Ồ~ Hóa ra cô là Lăng Gia Vu Đề! Hôm qua không nhận ra cô, thật là ngại quá!" Tuy rằng cảm thấy bất ngờ vì Lăng Vu Đề lại là một người tàn tật, nhưng để tránh lúng túng, Hướng Phỉ Phỉ không có hỏi mấy câu hỏi ngu ngốc kiểu như: "Sao cô bị tàn tật vậy?"

Nếu đã quen biết nhau, ngồi nói chuyện cùng nhau cũng không sao cả.

Vốn dĩ đã rất có thiện cảm với Hướng Phỉ Phỉ nên sau khi Thẩm Thanh Ngọc thấy cô gái ấy là người trong sáng, trong nháy mắt đã thích.

Sau khi biết được trường đại học mà Hướng Phỉ Phỉ đang theo học thông qua cuộc trò chuyện, Thẩm Thanh Ngọc lập tức quyết định rằng sau khi quay về sẽ chuyển trường.

Lăng Vu Đề muốn công lược Thẩm Thanh Ngọc, đương nhiên chỉ mong anh chuyển đến đây rồi.

Dù sao không thể công lược trong game mãi được!

Bữa trưa là tự phục vụ ở trong phòng ăn, Lãnh Ức Tư vô cùng xứng chức bảo mẫu, mang một đống thức ăn lớn đến cho Lăng Vu Đề.

Cũng may trù nghệ của đầu bếp trong phòng ăn rất tốt, Lăng Vu Đề cũng không kén ăn nên toàn bộ đều bị cô thong thả ung dung ăn hết.

Mãi đến khi Lăng Vu Đề dừng lại, sau khi lấy khăn ăn lau miệng, Thẩm Thanh Ngọc ngồi đối diện nghiêng đầu nhìn cô: "Thật không ngờ, trông cô gầy thế mà lại có thể ăn được nhiều như vậy?"

Gò má Lăng Vu Đề lập tức đỏ ửng lên, cô không muốn lãng phí thức ăn...

Bình luận

Truyện đang đọc