CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

"Chuyện này... Tại sao lại như vậy?!" Mạnh sư mẫu sững sờ nhìn về phương hướng Mạnh Hân Đồng rời đi, hiển nhiên bà không ngờ rằng Mạnh Hân Đồng sẽ phản ứng mãnh liệt như thế!

Mạnh thiên sư cũng không ngờ, ông ngẩng đầu nhìn Mạnh Phất Sinh: "Phất Sinh..."

"Sư phụ, nếu sư muội không muốn gả cho con, vậy coi như hôn sự này bỏ đi." Bởi vì thích nàng nên hắn cũng không muốn miễn cưỡng Mạnh Hân Đồng làm những chuyện nàng ấy không tình nguyện.

Mạnh thiên sư thở dài một hơi, có chút tự trách nhìn đồ đệ mà ông đắc ý nhất.

Sớm biết như thế này, lúc trước ông cùng thê tử đã không tự chủ trương định ra hôn sự giữa hai đứa bé này, hoặc là không bàn về chuyện hôn sự với Mạnh Phất Sinh trước, mà là đi hỏi ý kiến của Mạnh Hân Đồng rồi quyết định sau...

Nếu như hỏi Mạnh Hân Đồng trước, Mạnh Hân Đồng không muốn thì họ cũng sẽ không bàn với Mạnh Phất Sinh!

Mấy năm này, Mạnh Phất Sinh cũng sẽ không thương tiếc Mạnh Hân Đồng như là vị hôn thê của mình.

Chậc... giá như, nếu như thật sự có chữ giá như thì tốt!

"Chuyện này, Phất Sinh, con có ra ngoài xem xem sư muội của ngươi không?" Mạnh sư mẫu ở cạnh hỏi, lúc này bà cũng không quấn lấy Lăng Vu Đề hỏi cô làm thê tử cho đồ đệ mình nữa.

Mạnh Phất Sinh lắc đầu: "Không cần, để sư muội yên lặng một chút đi." Hắn hiểu Mạnh Hân Đồng, hắn biết sư muội sẽ tới chỗ nào nhưng bây giờ sư muội không vui và nếu lúc này đi qua sẽ chỉ làm muội ấy càng không vui mà thôi!

"Sư phụ, sư mẫu, con hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước." Nói xong, hắn gật đầu với Mạnh thiên sư cùng Mạnh sư mẫu, chuẩn bị trở về phòng mình.

Đi được hai bước thì hắn quay đầu lại: "Đi thôi, ta đưa cô về phòng khách nghỉ ngơi trước." Hắn nhìn Lăng Vu Đề, ra hiệu cho cô theo kịp.

Lăng Vu Đề gật đầu, cười cười với Mạnh sư mẫu, sau đó mới nhấc chân đi theo.

Mạnh Phất Sinh đưa Lăng Vu Đề xuyên qua một hành lang, sau đó mới đến một khu nhà nhỏ: "Muốn nói cái gì thì nói đi."

Từ vừa nãy đến bây giờ, Lăng Vu Đề nhìn hắn muốn nói lại thôi, hắn lại không phải người mù nên đương nhiên nhìn ra!

"Lời đồng tình thì không cần phải nói." Hắn lại chốt thêm một câu.

Lăng Vu Đề không nhịn được mà lườm một cái, bật thốt lên một câu rằng: "Ta còn lâu mới đồng tình với huynh! Không cười trên sự đau khổ của người khác là đã đủ rồi ~ Ta hả, chính là muốn bảo huynh đừng có trốn ở trong phòng khóc trộm!"

Vừa nói xong, Lăng Vu Đề cuống quýt giơ tay bịt miệng lại. Chớp đôi mắt, cẩn thận từng tí một mà nhìn chằm chằm Mạnh Phất Sinh.

Thực ra cô muốn an ủi Mạnh Phất Sinh, nhưng lại bị kích động bởi lời vừa rồi của hắn...

Cô thực sự không có cố ý nói lên điều trong lòng, thực sự không phải! Nhất định sẽ trừ hảo cảm mất thôi! Khụ...

Đương lúc Lăng Vu Đề lo rằng Mạnh Phất Sinh sẽ trừ độ hảo cảm thì hắn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Yên tâm, ta sẽ không như ý cô. Phòng của cô ngay ở trong khu nhà nhỏ này, nghỉ ngơi đi."

Nói xong, hắn lập tức rời đi không hề quay đầu ngoảnh lại...

Lăng Vu Đề ngẩn người một tẹo, chỉ thế thôi á? Vậy mà không có trừ hảo cảm?! Sao lại thế?!

——

Sau khi Mạnh Hân Đồng chạy đi, nàng liền đi tới cạnh dòng suối nhỏ nơi mình thường dừng chân lại. Nước trong suối trong veo thấy đáy, đá cuội phủ kín bên trong, con cá vui vẻ bơi qua bơi lại.

Nàng cởi giày cùng bít tất ra, sắn ống quần lên bỏ chân vào trong nước, cảm giác mát mẻ làm cho tâm trạng nàng lập tức tốt hơn rất nhiều!

Nàng thở một hơi thật dài, hơi buồn bực nhìn chằm chằm vào con cá trong làn nước: "Cá nhỏ à, bọn mi nói xem, sao sư phụ cùng sư mẫu lại kỳ quái như thế?! Tại sao muốn ta gả cho sư huynh? Sư huynh là ca ca mà, sao có thể thành hôn được! Huống hồ..."

Mạnh Hân Đồng lấy một mảnh ngọc bội xanh trong suốt từ trong đai lưng ra, ngọc bội được khắc thành hình ngọc Như Ý, chỉ lớn chừng ngón cái người trưởng thành, rất tinh xảo khéo léo.

Khóe miệng nàng nở nụ cười ngọt ngào e thẹn, trong mắt cũng ẩn chứa tình ý: "Huống hồ, ta cảm thấy mình đã có người trong lòng rồi!"

——

"Tướng công, ông nói việc này nên làm thế nào?" Trong phòng bếp, Mạnh sư mẫu vừa gọt khoai tây, vừa lo lắng hỏi Mạnh thiên sư đang ngồi ở cửa phòng bếp.

Ngày hôm nay, khi Mạnh Hân Đồng biết mình có hôn ước với Mạnh Phất Sinh thì nàng lại từ chối thẳng thừng. Đây là điều bọn họ ai cũng không ngờ tới!

Mạnh thiên sư thở dài một hơi: "Còn có thể làm sao? Chuyện này đúng là ho hai ta lỗ mãng, hai người ở bên nhau cần cả hai bên đồng ý! Chúng ta tự chủ trương làm chủ cho Phất Sinh cùng Hân Đồng, lần này thì hay rồi, có một người không muốn, hôn sự này cũng khó làm!"

"Sau này hai đứa gặp mặt, cũng không biết có rơi vào tình trạng cả hai không nói lời nào với nhau hay không đây?"

"Hẳn là không đâu, Phất Sinh không phải người như vậy, tính tình nha đầu Hân Đồng cũng không phải là loại người chuyện gì cũng canh cánh trong lòng."

——

Nằm ở trên giường xoay người mấy cái, sau đó bật dậy.

Lăng Vu Đề hơi buồn bực gãi đầu. Không biết tại sao, Lăng Vu Đề cảm thấy trong lòng hò hét loạn cả lên, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được.

Có dự cảm không tốt...

Vì phòng ngừa mọi biến cố, Lăng Vu Đề nghiên cứu nội dung vở kịch lại một lần, tất cả mọi chuyện từ khi gặp phải Mạnh Phất Sinh cùng Mạnh Hân Đồng đều được sắp xếp lại.

Trong kịch tình, khi Mạnh Hân Đồng biết mình bị Mạnh thiên sư cùng Mạnh sư mẫu sắp xếp hôn sự thì cũng kích động từ chối giống như hôm nay. Nhưng chuyện đó phát sinh sau khi nàng lại xuống núi, nhiều lần gặp gỡ nam chủ Lãnh Dã!

Nhưng giờ đây hôn ước lộ ra sớm, Mạnh Hân Đồng cũng từ chối.

Như vậy có thể là lát nữa Mạnh Hân Đồng trở về thì sẽ đề cập đến người trong lòng của nàng ấy hay không?

Không không không! Lăng Vu Đề lắc đầu, hẳn là không! Mạnh Hân Đồng mới quen biết Lãnh Dã được mấy ngày chứ mấy! Sao có thể thích đây!

Vậy thì Mạnh Hân Đồng có khả năng đột nhiên nghĩ thông, đồng ý thành hôn với Mạnh Phất Sinh hay không cơ chứ?!

Chắc, chắc là không nhỉ? Mạnh Phất Sinh là nam phụ mà!

Từ trước tới giờ, Lăng Vu Đề còn chưa gặp phải nam phụ nào nghịch tập trở thành nam chủ!

Lại cau mày suy nghĩ hồi lâu, bây giờ độ hảo cảm của Mạnh Phất Sinh đối với cô vẫn rất thấp, nhưng dù sao cô cũng mới tới thế giới này chưa được bao lâu mà ~ cho nên vẫn có thể lý giải!

Như vậy đến cùng là chuyện gì đã khiến Lăng Vu Đề cảm thấy hoảng hốt thế này đây?

Chắc là... sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra đúng chứ?

"A ~~ bỏ đi không nghĩ ngợi nữa! Ngủ một giấc là không sao rồi!" Lăng Vu Đề ngả người ra giường, nhắm mắt buộc chính mình ngủ.

Khoan nói tiếp, vậy mà thật sự ngủ mất tiêu ——

"Sư phụ sư mẫu, con đã trở về!" Mạnh Hân Đồng cười chạy từ bên ngoài về, sau đó trực tiếp chạy về phía nhà bếp.

Mạnh sư mẫu đang xào rau nghe thấy tiếng Mạnh Hân Đồng thì trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà nghĩ thầm rằng, có thể Đồng nha đầu nghĩ thông suốt, đồng ý gả cho Phất Sinh rồi?

Mạnh thiên sư ngồi trước bép lò nhóm lửa cũng nghĩ như vậy, nhưng câu đầu tiên Mạnh Hân Đồng nói sau khi nàng ấy đi vào nhà bếp đã dập tắt ý nghĩ của hai người.

Aya: Quà đêm muộn:))) Hôm nay lại có cuộc gặp gỡ sinh niên thường niên hàng năm, kết quả là bản thân tốn mấy chục tiền Grab.

Sắp bệnh tới nơi rồi, mong là trước thứ ba tuần sau sẽ khỏi.

Tặng mọi người bài thơ nhé:

Máy bay địch quèng quèng

Trên trời xeng Đồng Hới

Cấm thò ra thụt dzô

Mất trốốc như nhởi.

Đây là cảm hứng để mình edit gương mặt đầy giòi bọ của ma nữ trong quỷ ốc:))) Nhớ đến lại thấy buồn cười:)))

Bình luận

Truyện đang đọc