Edit: OhnO
------------------------
Nghĩ đến việc Từ Cảnh Niệm hoàn mĩ đến vậy nhưng lại rất có khả năng chính là nam phụ độc ác, Lăng Vu Đề một chút cũng không muốn ngay lúc này Từ Cảnh Niệm lại gặp Hạ Lạc Nghiên!
" Ta cùng với..."
" Tích Tích, đây là chị của em?" Từ Cảnh Niệm không biết từ khi nào đã xuống xe.
Hắn vẫn không thay đổi mặc một thân tây trang màu trắng, đứng ở nơi đó, khuôn miệng mỉm cười.
Cái mỉm cười tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn rất cám dỗ người khác.
Mấy nữ sinh đi qua lại đều không nhịn được mà nhìn lén vài lần, có người nghe được tin thì liền ùa đến xem trai đẹp.
Lăng Vu Đề cũng nhanh chóng phản ứng lại, nàng gật đầu: "Đúng vậy, đây là chị gái song sinh của em! Nghiên Nghiên, đây là bạn trai ta, Từ Cảnh Niệm."
Mấy nữ sinh đang vây xem sôi nổi bỗng dưng thấy mất mát, một nam nhân đẹp trai như vậy, thế mà là hoa đã có chủ...
"Xin chào!" Từ Cảnh Niệm lịch sự chào hỏi Hạ Lạc Nghiên.
Đều đã 20 tuổi, bản thân cũng đã có bạn trai, vì vậy em gái có bạn trai cũng là chuyện bình thường! Chỉ là, tại sao nàng có cảm giác lại không thích nam nhân này?
Khí chất của anh ta....
Một sinh viên đơn thuần như Hạ Lạc Nghiên, gia cảnh cũng không phải thượng lưu, nàng đương nhiên không biết Từ Cảnh Niệm là người như thế nào!
Nhưng mà Hạ Lạc Nghiên không biết, không đồng nghĩa với việc Cố Cảnh Thần cũng không biết!
Từ Cảnh Niệm, ở Kinh thị, vô cùng nổi tiếng!
Tuy rằng không phải cái tên Từ Cảnh Niệm ai cũng biết, nhưng mà, bên Hắc đạo và xã hội thượng lưu thì không ai không biết hắn ta!
Cố Cảnh Thần đứng phía sau Hạ Lạc Nghiên, nhìn Từ Cảnh Niệm.
Trong tên hai người đều có một chữ Cảnh, thế nhưng khi đọc lên lại có khí thế hoàn toàn khác nhau. Nếu như nói Cố Cảnh Thần chính là ánh sáng, thì Từ Cảnh Niệm lại giống như bóng tối!
Lăng Vu Đề.... sao lại cùng Từ Cảnh Niệm yêu nhau?!
Cố Cảnh Thần nhăn mày, che giấu lo lắng dưới đáy mắt. Hắn không phải lo lắng cho Lăng Vu Đề, mà là lo lắng cho Hạ Lạc Nghiên!
Lăng Vu Đề cùng Từ Cảnh Niệm ở bên nhau, khó tránh việc sẽ chạm mặt với Hạ Lạc Nghiên rồi xảy ra vấn đề gì đó. Từ Cảnh Niệm "biếи ŧɦái" cũng không phải là bí mật....
Thời điểm Cố Cảnh Thần xuất hiện, Từ Cảnh Niệm cũng đã nhìn thấy hắn. Nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, duỗi tay ôm lấy eo Lăng Vu Đề, tầm mắt dừng trên người Hạ Lạc Nghiên.
"Buổi tối muốn đi tham dự một buổi tiệc rượu, ta tới đón Tích Tích đi mua quần áo với trang sức."
"Vậy thì, chúng tôi đi trước". Nói xong, Từ Cảnh Niệm liền mang Lăng Vu Đề lên xe.
Nhìn xe rời đi, Hạ Lạc Nghiên có chút buồn bực nói với Cố Cảnh Thần: " Vì cái gì mà trước giờ ta chưa từng nghe Tích Tích nhắc tới người bạn trai này chứ?"
Cố Cảnh Thần nhìn Hạ Lạc Nghiên, nghĩ lại nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng nói một câu: " Buổi tối về nhà, ngươi nói với ba mẹ một chút đi."
"Nói cái gì?" Hạ Lạc Nghiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cố Cảnh Thần, ý tứ trong lời của hắn, cô nghe không hiểu.
"Nói... tên của bạn trai Tích Tích"
Hạ Lạc Nghiên đầu óc tính ra vẫn còn tốt, nghe vậy, nàng lập tức hỏi lại: "Từ Cảnh Niệm kia, không phải là người tốt sao?"
"Hắn.... không tính là người tốt."
Cố Cảnh Thần mím môi: "Từ Cảnh Niệm, không phải là người ai cũng có thể trêu chọc. Hắn không chỉ là một tổng giám đốc, mà ở toàn bộ Hắc đạo..... cũng chính là lão đại."
"Cái gì?!! Hắn là lão đại Hắc bang?" Hạ Lạc Nghiên kinh ngạc che miệng, mắt trừng lớn nhìn Cố Cảnh Thần.
"Không được, ta phải gọi Tích Tích trở về!" Nàng không thể để muội muội của mình ở bên một người như vậy!
Trong lúc nói chuyện, Hạ Lạc Nghiên đã lấy ra điện thoại chuẩn bị gọi cho Lăng Vu Đề.
Cố Cảnh Thần giữ tay Hạ Lạc Nghiên, ngăn nàng: "Hiện tại nàng ấy đang ở bên cạnh Từ Cảnh Niệm, ngươi gọi điện thoại không phải sẽ bị Từ Cảnh Niệm nghe được sao!"
"Thanh danh của Từ Cảnh Niệm bên ngoài là Diêm Vương sống, ai cũng không dám đắc tội! Hắn quản lí một khu phố xa hoa... chính là phố hộp đêm. Ở nơi đó, dù có gϊếŧ người hay phóng hỏa, cảnh sát cũng không dám quản."
Nơi đó, là nơi ẩn núp lí tưởng số một của tội phạm!
Nếu Từ Cảnh Niệm nguyện ý bao che ngươi, như vậy tên tội phạm kia dù nửa cái tội cũng không có! Đương nhiên, nếu Từ Cảnh Niệm không muốn bao che thì hắn sẽ giúp cảnh sát đem tên kia đưa về sở cảnh sát!
Cho nên ở Kinh thị, dù là cảnh sát thì cũng luôn cho Từ Cảnh Niệm chút mặt mũi!
Ít nhất, chỗ hắn không buôn lậu ma túy, còn ra quy định dù là cấp trên hay cấp dưới, lớn hay nhỏ đều không được phép buôn lậu ma túy.....
Hạ Lạc Nghiên là bị dọa tới hoảng rồi, nàng cho rằng nhân vật nguy hiểm như vậy, cũng chỉ có TV hoặc trong tiểu thuyết!
Người như vậy, rốt cuộc làm sao lại có thể cùng với muội muội bên nhau? Muội muội có biết thân phận của hắn không?
"Vậy.... ta đợi Tích Tích quay về, liền hỏi nàng!" Hạ Lạc Nghiên tâm phiền ý loạn đáp lại Cố Cảnh Thần một câu___
Lúc này, Lăng Vu Đề đang ngồi trên xe, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Từ Cảnh Niệm phía bên cạnh, Từ Cảnh Niệm từ đầu đến cuối vẫn chỉ xem văn kiện.
"Em muốn nhìn đến khi nào?" Từ Cảnh Niệm vẫn luôn không có mở miệng bỗng nói một câu.
Lăng Vu Đề không chút nghĩ ngợi thuận miệng liền đáp: "Nhìn đến thiên hoang địa lão!"
Từ Cảnh Niệm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề cười tủm tỉm.
Nhướng mày: "Thiên hoang địa lão? Lời nói như này, không phải nên để nam nhân nói với nữ nhân sao?"
Lăng Vu Đề hơi dẩu miệng: " Anh không chịu nói, vậy đương nhiên em phải nói rồi!"
"Hạ Lạc Tích, em thật sự không sợ tôi?" Từ Cảnh Niệm không nhịn được hỏi một câu.
Sợ? Đương nhiên là không! Nàng biết, Hội trưởng sẽ không bao giờ thương tổn nàng!
Đêm qua nàng còn cùng Hạ Luân nói chuyện phiếm, hiện tại cơ hồ là mỗi ngày nàng đều sẽ tìm Hạ Luân nói chuyện phiếm.
Chủ đề dù thế nào cũng đều xoay quanh Tịch Tử Thu, sau đó nàng cũng biết, tạm thời Tịch Tử Thu cũng bị mất đi kí ức của bản thân.
Lần này rốt cuộc không phải do Hạ Luân cố ý điều chỉnh, cho nên Tịch Tử Thu rất có khả năng, sẽ tăng độ hảo cảm với Lăng Vu Đề rất nhanh, hoặc là đối với nàng có cảm giác đặc biệt nào đó!
Cái này làm cho Lăng Vu Đề suy đoán lí do Từ Cảnh Niệm dễ dàng đáp ứng làm bạn trai nàng như vậy, hẳn là bị ảnh hưởng bởi chính tâm ý của Tịch Tử Thu!
A a a~~ Hội trưởng đại nhân, người ta rất nhớ người!
Lăng Vu Đề dựa đầu vào lồng ngực của Từ Cảnh Niệm, lắc đầu: "Không sợ!"
Từ Cảnh Niệm cúi đầu nhìn đầu nhỏ trong lòng ngực, không có đẩy nàng ra, cũng không làm thêm động tác dư thừa.
Mặt hắn không biểu tình, đáy mắt thần sắc không rõ.
Lăng Vu Đề đem Từ Cảnh Niệm tưởng tượng thành Tịch Tử Thu mà dựa vào ( vốn dĩ chính là Tịch Tử Thu! @@). Cứ dựa vào như vậy, cuối cùng ngủ quên từ lúc nào!
Lúc Lăng Vu Đề bị đánh thức, tỉnh lại, xe đã ngừng bên ngoài một cửa hàng thời trang có danh tiếng.
Đi theo Từ Cảnh Niệm xuống xe, sau đó vào cửa hàng.
Từ Cảnh Niệm tiến vào cửa hàng, liền tới ghế sô pha xem văn kiện, để bản thân Lăng Vu Đề tự chọn thứ mình thích.
Lăng Vu Đề một chút cũng không thèm để ý, bắt đầu ở trong cửa hàng chọn đồ.
Đi qua nhiều thế giới như vậy, phẩm vị của Lăng Vu Đề đã trở nên có chút điêu luyện.
Chọn lựa một lúc lâu, đến khi_____
"Ta muốn bộ tây trang nhỏ màu đen này!" Lăng Vu Đề chỉ vào một bộ tây trang màu đen được thiết kế hơi có chút nam tính, vừa lòng nói.