Edit: Aya Shinta
Bình mình dần dần hiện rõ, Lăng Vu Đề dựa vào cửa sổ sát đất ngủ cả đêm khẽ cau mày, lông mi thật dài rung động rồi cô mở mắt.
Đứng dậy từ trên mặt đất, Lăng Vu Đề vặn cổ, khớp xương phát ra liên tiếp những tiếng "rắc rắc".
Nhìn thời gian, hiện tại mới sáu giờ đồng hồ, có thể là do mặt trời chiếu vào, cho nên cô dậy sớm hơn so với ngày thường đến hai giờ.
Rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo rồi, Lăng Vu Đề nghĩ dù sao cũng tỉnh sớm như vậy, dứt khoát giúp Lăng Kiêu Hàn làm bữa sáng đi!
Cô lấy di động gửi cho Lạc Lạc một tin nhắn: "Buổi sáng tốt lành nha Lạc Lạc! Hôm nay tới nhà của tôi ăn bữa sáng đi, tôi tự mình làm đấy!"
Gửi tin nhắn xong, Lăng Vu Đề liền đi xuống lầu.
Bởi vì Lăng Vu Đề rất muốn làm cháo trứng muối thịt nạc, nhưng thế giới này lại không có trứng muối.
Không có cách nào, Lăng Vu Đề dứt khoát tự mình làm.
May mắn có một nguyên thân là cái nha đầu ở nông thôn cho nên cô cũng biết làm trứng muối!
Trứng của thế giới này rất kỳ quái, mặc kệ là trứng gà hay là trứng vịt, lòng đỏ trứng ở các thế giới khác đều có màu vàng, nơi lại có màu đỏ, ăn vào có mùi máu tươi.
Lăng Vu Đề chiếu theo phương pháp làm trứng muối trong trí nhớ mà thử một chút thì kết quả phát hiện, tuy rằng khác với trứng của những thế giới khác nhưng cũng có phong vị khác!
Cô dùng trứng muối làm cháo trứng muối thịt nạc, Lăng Kiêu Hàn rất thích ăn nên lâu lâu thì Lăng Vu Đề sẽ làm cháo trứng muối thịt nạc.
Có thể là món ăn mà mỗi người làm thì hương vị cũng sẽ không giống nhau đi.
Cho nên rõ ràng đầu bếp trong nhà dùng nguyên liệu như nhau, cũng học phương pháp làm cháo trứng muối thịt nạc với Lăng Vu Đề.
Nhưng Lăng Kiêu Hàn lại không thích, chỉ thích cháo Lăng Vu Đề làm.
Đây kỳ thật làm Lăng Vu Đề rất có cảm giác thành tựu, nói như vậy, dạ dày của Lăng Kiêu Hàn, đã bị Lăng Vu Đề cấp thu phục thành công!
Bởi vì rời giường sớm hơn hai giờ, cho nên đến khi Lăng Kiêu Hàn rời giường thì Lăng Vu Đề đã làm xong cháo trứng muối thịt nạc rồi!
Ngửi được hương vị của cháo, khóe miệng Lăng Kiêu Hàn cong lên: "Sớm tốt lành Tiểu Vu!"
Lăng Vu Đề múc cháo trứng muối thịt nạc rồi đặt lên trên bàn, mới đứng dậy quay đầu cười với Lăng Kiêu Hàn: "Sáng tốt lành Kiêu Hàn!"
Lăng Kiêu Hàn gật đầu, nhấc chân đi đến vị trí của mình.
Nhìn ba phần ăn sáng trên bàn, Lăng Kiêu Hàn có chút nghi hoặc hỏi: "Có ai tới sao?"
Lăng Vu Đề gật đầu: "Vâng, lát nữa Lạc Lạc tới ăn sáng, sau đó Tiểu Vu sẽ đạp xe cùng cậu ấy tới trường!"
"À," Lăng Kiêu Hàn gật đầu, xuất phát từ lễ phép, nếu Lăng Vu Đề mời Lạc Lạc tới ăn sáng, vậy đương nhiên hắn cũng nên chờ người khác tới rồi ăn.
Còn chưa tới hai phút, Lạc Lạc đã theo người hầu đi vào.
Cô ấy tung tăng nhảy nhót đi vào, trước liền ôm chặt Lăng Vu Đề một cái, sau đó mới nhếch môi với Lăng Kiêu Hàn: "Chào buổi sáng anh Kiêu Hàn!"
"Lạc Lạc sớm!" Lăng Kiêu Hàn gật đầu, sau đó ý bảo Lạc Lạc vào chỗ: "Bữa sáng hôm nay do Tiểu Vu tự mình chuẩn bị, trù nghệ Tiểu Vu thực không tồi, Lạc Lạc mau nếm một chút đi."
Nghe vậy, Lạc Lạc không chút khách khí ngồi xuống: "Tôi còn chưa từng ăn bữa sáng Tiểu Vu làm đâu! Nhất định phải nếm thử mới được!"
Lăng Vu Đề vào phòng bếp dùng khay bưng ba ly máu tươi cực phẩm ra, sau đó đặt ở trước Lăng Kiêu Hàn với Lạc Lạc: "Nếu cậu thích, về sau mỗi sáng tôi sẽ làm mang tới trường học, giữa trưa thì chúng ta ăn."
Lạc Lạc gật đầu, cô ấy nói một câu: "Tôi đây liền không khách khí!" Sau đó dùng muỗng sứ múc một muỗng cháo trứng muối thịt nạc.
Vừa mới ăn vào trong miệng, mắt mèo của Lạc Lạc hơi hơi nheo lại: "A ~"
Phát ra một cái giọng mũi thì Lạc Lạc không nói gì nữa, cô ấy ăn rất nhanh nhưng lại rất văn nhã.
Thấy Lạc Lạc ăn ngon như vậy thì Lăng Vu Đề bắt đầu ăn bữa sáng.
Mà Lăng Kiêu Hàn, đã sớm ăn xong một chén và đang ăn chén thứ hai.
Ăn xong bữa sáng rồi, Lăng Kiêu Hàn tự mình đưa Lăng Vu Đề và Lạc Lạc đến cửa.
"Trên đường cẩn thận!"
Lăng Vu Đề gật đầu: "Đã biết, chúng ta liền đi trước, tạm biệt Kiêu Hàn!"
Tạm biệt với Lăng Kiêu Hàn thì Lăng Vu Đề liền cùng Lạc Lạc đạp xe rời khỏi trang viên Lăng gia.
Lạc Lạc cùng Lăng Vu Đề đạp xe song song ở trên đường, vừa đạp xe vừa nói chuyện phiếm.
"Đúng rồi Tiểu Vu, vì sao cậu lại gọi thẳng tên của ba mình?! Vừa nãy tôi thấy anh Kiêu Hàn vậy mà không có để ý đến?!" Lạc Lạc tò mò hỏi.
Vừa nãy cô ấy nhìn ra, hình thức ở chung giữa Lăng Vu Đề cùng Lăng Kiêu Hàn không giống như thuở trước!
"Bởi vì không muốn gọi là ba! Cho nên liền không gọi đó ~" Lăng Vu Đề không sao cả mà nói.
Theo sau, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lạc Lạc một cái: "Lạc Lạc, tất cả mọi người biết, Kiêu Hàn không phải phụ thân tôi. Chỉ là dưỡng phụ mà thôi!"
Lạc Lạc chớp chớp mắt, hình như trong lòng cô ấy đang có suy đoán khác thường: "Cậu, không phải đã yêu dưỡng phụ đi?!"
"Thực bình thường mà! Kiêu Hàn lại ưu tú như vậy!" Lăng Vu Đề trả lời rất là thản nhiên, dường như việc mình yêu dưỡng phụ hoàn toàn không có bất luận vấn đề gì!
Lạc Lạc bảo đảm, vấn đề vừa rồi thì cô ấy chỉ hỏi đại mà thôi, thật đó!
Kết quả, thế nhưng Lăng Vu Đề lại trả lời chắc chắn như vậy!
Lạc Lạc kinh hách quá độ đến mức giữ ghi đông không chặt, xe đạp nghiêng trái nghiêng phải, trực tiếp hướng tới giữa đường đi.
Ngay lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy như bay mà đến.
Lăng Vu Đề trừng lớn đôi mắt nhìn Lạc Lạc, kinh hô một tiếng: "Cẩn thận!"
Bởi vì tốc độ xe thể thao thật sự quá nhanh, Lạc Lạc còn không kịp ném xe đạp lắc mình rời đi, xe thể thao liền trực tiếp đụng bay Lạc Lạc.
Một khắc đó, Lăng Vu Đề cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Lăng Vu Đề vội vàng ném xe đạp xuống, Lạc Lạc đã ở trên mặt đất, phát ra một tiếng "rầm".
"Lạc Lạc --"
Xe thể thao màu đỏ cũng trượt đi một đoạn dài mới ngừng lại, sau đó có một nam nhân mang kính mát màu lam cuống quít xuống xe chạy lại.
"Lạc Lạc, cậu không sao chứ!?" Lăng Vu Đề ngồi xuống bên người Lạc Lạc, nâng cô ấy dậy.
Cánh tay Lạc Lạc cánh bị đâm cho trực tiếp trật đi, trán bị đụng thành một cái lỗ thửng lớn.
Cô ấy chau mày, vẻ mặt thống khổ.
Cho dù vết thương của vampire sẽ tự động khép lại nhưng cũng phải tốn thời gian.
"Tôi......" Lạc Lạc đau đến mức nói không nên lời.
Lăng Vu Đề trực tiếp bế Lạc Lạc lên, sau đó hung tợn trừng cái người đụng phải Lạc Lạc: "Còn không nhanh chóng mở cửa xe đưa chúng tôi đi bệnh viện!"
Nhưng thật ra thì người kia cũng không nói gì thêm, vội vàng đi đến bên cạnh xe rồi mở cửa xe sau để Lăng Vu Đề cùng Lạc Lạc đi lên.
Vừa mới lên xe, Lạc Lạc liền kéo kéo ống tay áo Lăng: "Không cần đi bệnh viện, đi nhà tôi."
Lăng Vu Đề gật đầu, sau đó quát với nam nhân kia.
Aya: Đoán thử xem là ai đụng Lạc Lạc nào. Gợi ý, Nhạc gia, Lạc Lạc.