CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Lăng Vu Đề: O__O"... Việc, việc này... Cho nên thế giới nữ tôn có một câu danh ngôn rằng: "Chỉ có nam tử và tiểu nhân là khó đối phó" cùng với "Độc nhất lòng dạ nam nhân" là có đạo lý!

"Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi." Lăng Vu Đề ngồi trở lại trên ghế, một tay ấn lại huyệt Thái dương hơi đau nhức, một tay khoát khoát với Phách.

"Vâng." Sau một khắc, Phách liền biến mất không còn tăm hơi.

Hiện tại Lăng Vu Đề đau đầu chính là vì nhỡ đâu vì cô đến thế giới này, gây xáo trộn tình tiết rồi khiến Diệp Thần Lạc khôi phục trí nhớ sớm hơn thì sao! Sau đó lại như hình với bóng cùng Tứ hoàng nữ kia thì biết làm thế nào?

Vậy thì vấn đề hiện tại là Tứ hoàng nữ kia đã đến Phi Nguyệt quán của cô, hơn nữa còn không phải một, hai lần.

Nhưng tại sao sau khi Diệp Thần Lạc trở thành tiểu quan, Tứ hoàng nữ lại chưa hề nhận ra hắn?

A... Tứ hoàng nữ đến Vân Lộc thành vào ba năm trước. Nói cách khác, hai người họ đã không gặp mặt được ba năm?

Nam mười tám thay đổi lớn, Diệp Thần Lạc đã sắp thành niên, như vậy cũng tầm mười bảy tuổi. Ba năm trước cũng chỉ khoảng mười bốn, hơn nữa sau khi Diệp Thần Lạc thành tiểu quan thì đã đổi tên. Tứ hoàng nữ không nhận ra một Diệp Thần Lạc đã mất trí nhớ thì cũng là chuyện bình thường.

Cúi đầu liếc mắt nhìn cuốn sách nhỏ Phách vừa đưa cho cô, bìa ngoài có viết "Danh sách gia tộc Diệp thị".

Mở ra trang đầu, vị trí đầu tiên chính là thành chủ Vân Lộc thành, cũng là mẫu thân Diệp Thần Lạc. Sau đấy có viết tư liệu khá đầy đủ về Diệp thành chủ. Nhìn xuống tiếp, thân thích trong gia tộc đều được ghi trên danh sách, phía sau còn có kèm theo tư liệu về người đấy.

Cô thỏa mãn gật đầu, xem ra nhóm người cô nuôi vẫn rất hữu dụng!

Lật từng trang giấy, xem tư liệu của tất cả mọi người, mấy trang cuối cùng đều là tư liệu của một mình Diệp Thần Lạc.

Từ nhỏ đến lớn đã trải qua những gì, sở thích cá nhân, vân vân...

Đọc lại phần tư liệu này thật tỉ mỉ, Lăng Vu Đề mới bỏ sách vào ô bí mật chuyên để văn kiện.

Cô tựa ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn du thuyền đèn đóm rực rỡ trên mặt hồ ngoài khung cửa. Gió đêm lùa vào phòng, thổi qua tăng thêm vài phần mát mẻ.

Qua tài liệu, Diệp Thần Lạc vốn là đứa trẻ đơn thuần và mẫn cảm.

Diệp Thần Lạc là con nhỏ nhất ở Diệp gia, đứng thứ sáu. Từ nhỏ đã có tướng mạo xuất chúng nên một Diệp thành chủ luôn muốn dùng Diệp Thần Lạc để đổi lấy một cuộc hôn nhân có lợi đã đối xử với hắn rất tốt.

Hơn một tháng trước, Diệp Thần Lạc đi theo nhị tỷ, cũng chính là tỷ tỷ ruột của tam công tử đã lấy cớ du ngoạn để đưa hắn tới Dong Khê thành cách Kinh thành không xa. Đúng như Lăng Vu Đề dự liệu, thứ độc kia là nguyên nhân khiến người ta mất trí nhớ.

Sau khi Diệp nhị tiểu thư hạ độc Diệp Thần Lạc, nàng ta lại tìm kẻ buôn người chuẩn bị mua hắn vào chốn câu lan*.

*Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

Kẻ buôn người hạ thuốc mê cho Diệp Thần Lạc, thuốc mê và thuốc độc ức chế lẫn nhau dẫn đến việc Diệp Thần Lạc tạm thời không mất trí nhớ. Sau khi đến Kinh thành thì Diệp Thần Lạc tỉnh lại. Biết được tình cảnh của bản thân, chắc rằng hắn thà chết không theo.

Khỏi phải nói, Diệp Thần Lạc bị mộ trận nhừ tử. Có điều được mua với giá cao, kẻ buôn người sẽ không đả động đến bộ mặt của Diệp Thần Lạc.

Vết thương trên mặt Diệp Thần Lạc chính là do hắn tự gây ra, nhằm để che giấu dung mạo của mình.

Sau đó Diệp Thần Lạc trốn đi, nhưng vì mất máu quá nhiều và không có ăn uống gì nên đã té xỉu ở góc đường, được Lăng Vu Đề nhặt được.

Đến khi tỉnh lại, dược hiệu tring cơ thể Diệp Thần Lạc phát huy, khiến hắn mất trí nhớ!

Đầu đuôi câu chuyện chính là như vậy.

Lăng Vu Đề không thể không cảm thán thêm lần nữa, thế giới này hoàn toàn chính là đảo lộn nam nữ so với thế giới cổ đại cô từng đến mà! Tuy rất dễ hiểu, nhưng vẫn cảm thấy quái quái.

"Cốc cốc, chủ nhân, đã đến giờ diễn." Nam hầu bên ngoài đã được Lăng Vu Đề đặc biệt dặn dò nên mới lên tiếng nhắc nhở cô.

Lăng Vu Đề không đáp lại, chỉ rời khỏi ghế rồi đứng lên, bước tới cửa phòng - -

Thấy Lăng Vu Đề đi ra, nam hầu cúi đầu không dám lên tiếng. Lăng Vu Đề liếc mắt nhìn hắn rồi trực tiếp xuống dưới lầu.

Cô tới lầu hai, một thân váy mạt ngực đỏ rực, tóc đen như mực tùy ý xõa ra, ngoại trừ món trang sức trước trán được mạ vàng, có hình hoa mai thì cô không có đeo bất kỳ món trang sức nào khác.

Cho dù không điểm phấn tô son nhưng cô vẫn xinh đẹp không gì tả nổi. Loại khí chất ngự tỷ bá đạo khiến người khác không chịu nổi mà muốn quỳ rạp.

Không để ý đến ánh mắt của mọi người, cô đi xuyên qua hành lang rồi tới phòng ngăn đã được chuẩn bị trước.

"Lăng lão bản dừng bước!"

Một giọng nữ thiên về trung tính gọi Lăng Vu Đề lại, trong giọng nói đó toát lên chút côn đồ.

Lăng Vu Đề nhíu mày xoay người lại thì thấy một nữ nhân lưng hùm vai gấu, cao chừng thước tám đang đứng ngay cửa phòng riêng.

Tướng mạo nàng ta hết sức bình thường, tầm hai mấy tuổi. Da dẻ vàng nhạt, trên trán còn nổi mấy hột mụn.

Cô lục lại trí nhớ xem qua thì không quên được, cho nên vẫn có ấn tượng với nữ nhân từng vô tình gặp qua này: "Trần trưởng hộ vệ, có việc?"

"Mấy ngày nay Văn Hoa vẫn không muốn gặp khách, không biết có phải là do Lăng lão bản muốn độc chiếm Văn Hoa?"

Trần trưởng hộ vệ hai tay vòng ngực, có chút miệt thị nhìn Lăng Vu Đề. Dưới cái nhìn của nàng ta, Lăng Vu Đề gầy gò yếu ớt, mặt mũi như một nam tử. Thế nhưng Văn Hoa mà nàng ta luôn yêu thích lại đi ái mộ Lăng Vu Đề! Thực sự quá đáng ghét!

Lăng Vu Đề không phải kẻ mù cho nên thấy được ánh mắt như đang nhìn tình địch của Trần trưởng hộ vệ kia.

Cô nghiêng đầu nhìn tú ông bên người mình: "Phó thúc, có chuyện gì?"

Phó thúc là trưởng lão của Phi Nguyệt giáo, tướng mạo thượng đăng, đã qua trung niên. Ông chính là tâm phúc của Lăng Vu Đề.

Nghe thấy câu hỏi của Lăng Vu Đề, Phó thúc hơi cúi đầu, cung kính trả lời: "Văn Hoa nói rằng không khỏe."

Bình thường thì Phi Nguyệt quán sẽ không bức bách tiểu quan tiếp khách, tất nhiên là một tháng cũng chỉ nới được tầm bảy, tám ngày. Nếu như ngừng tiếp khách quá bảy, tám ngày thì không được.

Cho nên Văn Hoa tạm thời không muốn tiếp khách, cũng là điều có thể cho phép.

Lăng Vu Đề hiểu rõ gật đầu rồi nghiêng qua nhìn Trần trưởng hộ vệ: "Văn Hoa không được khỏe cho lắm, Trần trưởng hộ vệ thứ lỗi."

Thấy nàng ta còn muốn nói thêm gì nữa, Lăng Vu Đề lại trực tiếp mở miệng ngắt ngang: "Kịch mới lập tức bắt đầu, Trần trưởng hộ vệ vẫn không nên bỏ qua thì hơn! Phó thúc, để Nguyệt Nhi đến hầu hạ Trần trưởng hộ vệ đi!"

"Được rồi!"

Nguyệt Nhi là tiểu quan có tướng mạo không kém với Văn Hoa. Quan trọng hơn là hắn có bồi ngủ!

Nếu Lăng Vu Đề đã sắp xếp vậy thì Trần trưởng hộ vệ dù không vui, nhưng cũng không thể nói gì. Tuy ca ca nàng ta là quý nhân trong cung nhưng nếu thực sự đối nghịch với Lăng lão bản có quen không ít nhân vật lớn trước mắt, chắc chắn nàng ta sẽ không chiếm được thứ gì tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc