Edit: Aya Shinta
Dù dáng vẻ này của cô gần giống như quỷ hồn, nam phụ nắm giữ quỷ nhãn trời sinh cũng có thể nhìn thấy bộ dạng chưa thực thể của cô.
Nhưng, cô cũng có chỗ rất khác so với quỷ hồn. đó chính là cô không có quỷ khí, cũng không sợ mấy bùa chú thu quỷ gì đấy!
Ừ, xem ra lần này Hiệp hội Vị diện vẫn rất hào phóng, vậy mà cho cô đến ba ngón tay vàng...
Vẫn chưa có biểu dương xong, Hiệp hội Vị diện đột nhiên tìm nàng.
"Này..."
"Quên nói cho cô, ngón tay vàng cũng không phải cho không, một ngón tay vàng chính là mười điểm số liệu, cho cô ba cái cũng chính là ba mươi điểm, tôi sẽ khấu trừ."
Nói xong, cũng không thèm chờ Lăng Vu Đề tỏ vẻ gì, Hạ Luân đã trực tiếp ngắt kết nối trò chuyện. Giơ tay lau mồ hôi trên mặt, anh quay đầu liếc mắt nhìn khoang dinh dưỡng.
Hừ hừ ~ hội trưởng bắt nạt mình, mình bắt nạt 0051 là được rồi ~
Ừ ~ tâm lý lập tức cân bằng ~~
Lăng Vu Đề:... Tui... Nhịn!
Hung hãn nhắm mắt rồi lại mở ra, Lăng Vu Đề đã nhận mệnh. Coi như Hiệp hội Vị diện nói cho cô rằng mấy ngón tay vàng này cần có điểm số liệu từ trước thì cô cũng muốn dùng.
Bởi vì cô cần mà!
Không có mấy cái này, việc công lược nam phụ sẽ rất khó khăn!
Sau khi mở ngón tay vàng ra, cô vẫn luôn ở trạng thái trôi nổi rốt cục rơi xuống đất. Đứng lên, Lăng Vu Đề quyết định đầu tiên phải hóa bi phẫn làm ham muốn ăn uống! Tới tửu lâu ăn đồ miễn phí nào ——
Kỳ thực không có nguyên thân cũng có lợi. Cô có thể đụng chạm đến đồ vật nhưng trừ phi là cô chủ động, bằng không những thứ đó không thể đụng được cô.
Chậm rãi đi trên con đường tấp nập người qua lại, cô cũng không biết bây giờ mình đang ở thành thị nào đây? Hiện tại nội dung vở kịch đã tiến triển tới đâu rồi? Nam chủ cùng nữ chủ có tình cờ gặp gỡ không? Rất nhiều vấn đề cô cũng không biết.
Có điều Lăng Vu Đề không vội, chuyện gì cũng chờ cô ăn rồi nói sau đi!
Tìm một tửu lâu bày trí khá tốt, mùi thơm ngào ngạt bay ra bốn phía.
Vào lúc này chắc đang là buổi trưa nên lầu một ngồi đầy người. Nhìn khắp nơi, nhìn thấy một hầu bàn bưng khay đồ ăn đi ra từ một cánh cửa.
Lăng Vu Đề biết đằng sau đó chính là nhà bếp, cô vừa nhấc chân chuẩn bị vào bếp thì bỗng cau mày ngừng lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt rơi vào trên người mình.
Kỳ quái, rõ ràng người bình thường không nhìn thấy cô, quỷ hồn không giống với cô, ban ngày không thể đi ra ngoài.
Theo trực giác mà nhìn sang, một nữ tử mặt búng ra sữa, thoạt nhìn tầm mười bảy mười tám tuổi, phục trang gọn gàng đang nhìn cô chằm chằm không ngừng.
Chớp chớp mắt, Lăng Vu Đề đi qua trái mấy bước, rồi lia qua phải mấy bước, lại té qua trái một vài bước... Làm bốn, năm lần tuần hoàn thì Lăng Vu Đề ngừng lại.
Bây giờ cô đã xác định, cô bé kia thật sự có thể nhìn thấy cô. Bởi vì ban nãy khi cô làm những động tác đó, ánh mắt của cô bé vẫn theo cô qua trái qua phải.
Trên thế giới này, người có thể nhìn thấy quỷ hồn cũng không nhiều. Trong kịch tình có nhắc đến rằng, ngoại trừ nam phụ thiên sư cô cần công lược có quỷ nhãn trời sinh thì còn có một người có quỷ nhãn.
Vậy chính là nữ chủ đại nhân Mạnh Hân Đồng!
Có thể là quỷ nhãn của cô, cũng có thể là loại cảm giác nhạy bén với nữ chủ, Lăng Vu Đề cảm thấy cô bé kia vô cùng có khả năng chính là nữ chủ!
Cô nhấc chân đi từng bước từng bước về phía nữ chủ, sau đó ngồi vào chỗ trống đối diện nàng: "Này, cô có thể nhìn thấy ta." Đây không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Nữ tử gật đầu, đôi mắt của nàng rất sáng còn hàm chứa ý cười: "Ừm, ta có thể nhìn thấy tỷ đó!"
Hai đại nam nhân ngồi bàn ghép chung với nàng thấy nàng đang nói chuyện với không khí, quái lạ nhìn một cái, thế rồi vô cùng ăn ý đứng dậy rời đi.
Bàn vuông chỉ còn lại Lăng Vu Đề cùng cô bé này.
"Cô tên là gì?" Lăng Vu Đề hỏi, cô muốn xác định xem cô bé này có phải nữ chủ hay không.
"Ta tên Mạnh Hân Đồng, còn tỷ?" Mạnh Hân Đồng hai tay chống cằm, nếu như thân thể người đối diện không phải có chút trong suốt, nàng đã suýt cho rằng nàng nhìn thấy không phải quỷ hồn mà là người!
Quả nhiên, quả nhiên là nữ chủ ~
Rất tốt! Gặp phải nữ chủ, như vậy muốn tìm được nam phụ cũng không khó chút nào!
"Ta tên Lăng Vu Đề."
"Tỷ thật xinh đẹp!" Mạnh Hân Đồng than thở tự đáy lòng.
"Cảm ơn, cô cũng rất đáng yêu!" Cô biết thực thể giả lập của mình có hình dạng rất ưa nhìn, có điều cô đi tới nhiều thế giới như vậy, hầu như vẻ ngoài của mấy nguyên thân trong các thế giới đó đều không thua so với thực thể giả lập.
Mạnh Hân Đồng cười ngại ngùng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ. Sau đó nàng nhìn Lăng Vu Đề mà cảm thấy đáng tiếc, một người xinh đẹp như vậy lại chết rồi!
Mạnh Hân Đồng cũng là một cô nương đơn thuần, khiến người ta nhìn thấu rất dễ dàng.
Lơ đi tiếc hận trong mắt Mạnh Hân Đồng, Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn còn chưa có động tới: "Ai ~ nhiều món thế này, chúng ta cùng ăn đi?"
"Được đó!" Mạnh Hân Đồng đặc biệt thoải mái đáp ứng.
Lăng Vu Đề cũng không khách khí, trực tiếp đưa tay đi lấy đôi đũa.
Chiếc đũa vừa cầm đến tay, vẫn còn chưa gắp được món nào. Người trong đại sảnh vốn đã bỡ ngỡ vì trông thấy Mạnh Hân Đồng nói chuyện với không khí, bây giờ lại nhìn thấy đôi đũa bay lơ lửng ——
Tất cả đều rít gào chạy ra tửu lâu, ngay cả hầu bàn cũng chạy té khói.
Lăng Vu Đề và Mạnh Hân Đồng cùng ngẩn người một tẹo, Lăng Vu Đề nhún vai như không có chuyện gì xảy ra mà kẹp đồ ăn.
Mạnh Hân Đồng nhìn Lăng Vu Đề, cẩn thận từng li từng tí: "Chúng ta doạ người ta... Bằng không chuyển sang nơi khác ăn đi?"
"Không cần đổi, vừa nãy đã dọa mấy người kia đi rồi, vậy thì ăn xong rồi đi. Coi như thay đổi chỗ ăn nhưng cũng sẽ doạ đến những người khác." Lăng Vu Đề vừa ăn, vừa chậm rãi không bận tâm mà phán.
Thực ra cô có thể thực thể hóa, như vậy không cần phải doạ đến người khác.
Nhưng cô bị trừ ba mươi điểm số liệu, cô không vui, không vui!
Mạnh Hân Đồng ồ một tiếng, xem Lăng Vu Đề ăn ngon lành như vậy nên nàng cũng cầm lấy đũa gắp đồ ăn.
"A không đúng! Tỷ là quỷ, làm sao có thể ăn đồ vào trong bụng?" Mấy quỷ hồn kia coi như có ăn uống nhưng mấy thứ đồ ăn đó cũng không có vơi bớt đi.
Nhưng đồ ăn trên bàn đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà ít dần đi!
Tới bây giờ nàng mới phản ứng được, mình không có ngửi thấy quỷ khí ở trên người Lăng Vu Đề.
Đây là sao?
"Đến cùng tỷ có phải quỷ không?" Mạnh Hân Đồng có chút không chắc chắn hỏi Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nhìn Mạnh Hân Đồng một chút, để đũa xuống: "Ta không phải quỷ, cũng không phải người."
"Vậy tỷ là thần tiên?"
Lăng Vu Đề:... Thần tiên còn ăn khói lửa nhân gian?!
"Cô thấy ta giống không?" Lăng Vu Đề nhếch môi cười.
Bị nụ cười của Lăng Vu Đề làm cho lòe mắt, Mạnh Hân Đồng ngây ngốc gật đầu: "Giống."