"Hướng Ngạn Hoài, tên hay! Vậy nhũ danh gọi là ... An An đi."
Tuy rằng tên An An này rất đại trà nhưng lại rất ý nghĩa! Lăng Vu Đề hy vọng hài tử của mình, có thể bình bình an an chỉ chừng đó liền đủ rồi!
Tịch Tử Thu mỉm cười gật đầu: "Được, vậy thì gọi là An An."
Đối với đứa nhỏ này, Tịch Tử Thu vẫn là thực yêu thích, cứ việc phía trước ở thế giới tiểu thuyết khác hắn cũng đã có hài tử cùng Lăng Vu Đề.
Nhưng đó là không giống nhau, khi đó hắn đều không có ký ức.
Đứa nhỏ này từ khi mang thai đến khi xuất thế, đều có Tịch Tử Thu làm bạn bên cạnh.
Hắn nhìn thấy Lăng Vu Đề từ khi bụng có một chút biến hóa, đến khi Lăng Vu Đề sinh hài tử.
——
An An là một hài tử đặc biệt ngoan ngoãn, ngày thường trừ ăn uống tiêu tiểu sẽ kêu "anh anh" ra tiếng nhắc nhở người khác.
Còn lại những lúc khác thì nên ngủ liền ngủ, ngủ không được, thằng bé cũng không khóc nháo, chỉ trợn tròn mắt nhìn xung quanh.
Tuy rằng có bà vú nhưng Lăng Vu Đề vẫn kiên trì cho bé uống sữa mẹ.
Nàng đều cùng Tịch Tử Thu thương lượng xong, chờ đến khi hài tử có thể độc lập, có cơ hội thích hợp liền rời đi.
Nàng lúc mang thai xong, hỏi Hạ Luân mới biết được, hóa ra lúc các nàng rời đi, cũng không phải tự động biến mất ở thế giới này, mà là trải qua thao tác của Vị Diện Hiệp Hội.
Dù sao cũng là thân thể từng tồn tại ở thế giới này, sao có thể vô duyên vô cớ mà làm người khác quên đi chứ.
Ví dụ như, Lăng Vu Đề ở thế giới này đã sinh một hài tử, vậy không có khả năng để cho người khác cho rằng nàng chưa từng có xuất hiện, nếu làm thế thì hài tử kia là từ đâu tới chứ?
Cho nên chờ Lăng Vu Đề rời đi, Vị Diện Hiệp Hội chỉ biết cho thế giới kia một lý do hoàn mỹ để ký thể của Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Thu đều biến mất.
Nếu là như thế này, vậy thì Lăng Vu Đề cũng liền an tâm rồi.
Nàng tin tưởng, có An An tồn tại, Hướng mẫu nhất định sẽ phi thường vui vẻ!
Đối với việc nàng rời đi, cũng dễ dàng tiếp thu hơn một ít ——
Bởi vì mang thai, cho nên Tết Trung Thu năm thứ hai, Tịch Tử Thu không có trở lại kinh thành tham gia.
Thật sự là bởi vì Lăng Vu Đề dự tính ngày sinh là vào tháng Mười, Tịch Tử Thu lo lắng cho mình đến lúc đó không thể kịp thời trở về, cho nên cùng hoàng đế nói một tiếng, lại tìm Thái Tử nói giúp.
Cũng may hoàng đế rộng lượng, chấp thuận cho Tịch Tử Thu trung thu năm sau lại trở lại kinh thành tự chức.
An An sinh ra vào mùng 5 tháng mười, ra đời đúng vào ngày dự sinh.
Hài tử đã ra đời làm cho Tịch Tử Thu cùng Lăng Vu Đề có thêm rất nhiều lạc thú.
Nhưng điều duy nhất làm Tịch Tử Thu không vui, chính là An An thật sự quá dính người!
Thằng bé không dính Lăng Vu Đề, cố tình lại thích dính hắn!
An An sáu tháng liền thích bò khắp nơi, chỉ cần hắn muốn cùng Lăng Vu Đề thân thiết trong chốc lát, An An cơ hội liền bò lại đây tìm hắn.
Mỗi lần bảo bà vú đem An An ôm đi đi, An An vẫn luôn ngoan ngoãn liền bắt đầu khóc.
Không có cách nào, ban ngày là không thể cùng tức phụ của mình thân mật, hội trưởng đại nhân thực bất đắc dĩ......
—— thời gian nhoáng lên liền đến Tết Trung Thu một năm nữa.
Đảo mắt, Lăng Vu Đề đi vào thế giới này đã hơn hai năm.
Bởi vì Tịch Tử Thu khôi phục ký ức, có lẽ là muốn cho Lăng Vu Đề trải qua nhẹ nhàng một ít, cho nên rất nhiều chuyện Lăng Vu Đề căn bản là không cần nhọc lòng.
Tỷ như, về chuyện của Chiêm Trì Nhai cùng Vưu Dịch Uyển.
Lăng Vu Đề cũng là sau này mới biết, Vưu Dịch Uyển giúp Chiêm Trì Nhai giành trước tiên cơ, cho nên Chiêm Trì Nhai dần dần đã được hoàng đế coi trọng.
Mà đúng bởi vì Chiêm Trì Nhai được coi trọng, cho nên Chiêm Trì Diệc bắt đầu nóng nảy, nhóm Vương gia khác thì bắt đầu luống cuống.
Chiêm Trì Diệc tìm Tịch Tử Thu thương lượng việc này, Tịch Tử Thu bảo Chiêm Trì Diệc trước tiên bình tĩnh.
Hắn chỉ cho Chiêm Trì Diệc một câu: "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng."
*"Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng." :trước khi làm bất cứ việc gì, chúng ta cũng không nên hành động bộc phát mà phải nghĩ tới hậu quả sau này, suy tính trước xem tiếp theo phải làm gì, chứ không nên làm tới đâu nghĩ tới đó. Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.
Đạt đến càng cao, lúc rơi xuống sẽ càng đau khổ.
Việc Tịch Tử Thu hiện tại phải làm, chính là căn cứ vào những gì Lăng Vu Đề cung cấp, những sự kiện lịch sử trong cốt truyện nhắc tới, từ đó phân tích lợi dụng nó để tạo ưu thế.
Quá trình hắn mặc kệ, mục đích của hắn là trong lịch sử ai là người làm hoàng đế thì đó chính là người đó làm!
Chiêm Trì Nhai......
Chỉ có thể nói, đụng phải hội trưởng đại nhân, là hắn xui xẻo 【 nhún vai 】!
Đoạt ngai vàng gì đó, là chuyện của nam nhân.
Lăng Vu Đề hiện tại giống như là một thê tử bình thường, mỗi ngày chỉ cần chiếu cố hài tử, làm bạn với trượng phu.
Bên ngoài cuồng phong sóng to toàn bộ đều không lan đến nàng cùng hài tử, bởi vì nàng có hội trưởng đại nhân che chở rồiii!
Từ sau khi Tịch Tử Thu khôi phục ký ức, ngày tháng Lăng Vu Đề ở chỗ này nhàn nhã giống như là đang nghỉ phép vậy.
Tuy rằng nơi này không có nhiều thú tiêu khiển, phương tiện giao thông không có thuận tiện, công cụ thông tin cũng không có thuận tiện.
Nhưng Lăng Vu Đề một chút cũng không chê, có hội trưởng ở đây thì còn ghét bỏ cái gì chứ!
Hạ Luân: Tiểu 55~ ta phát hiện ngươi chỉ cần đụng tới hội trưởng đại nhân, chỉ số thông minh cũng tự động rớt đài!
Lăng Vu Đề: 【mặt thẹn thùng 】hội trưởng đại nhân nhà ta chỉ số thông minh đủ lên đài là được rồi!
Hạ Luân: 【mặt khinh bỉ】......
——
"Tiểu thư, cô gia phái A Phi trở về nói, giữa trưa không thể trở về dùng bữa, bảo ngài cùng phu nhân không cần chờ ngài ấy."
Thập Nguyệt nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi phát ngốc ở cửa sổ, nói.
Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, đem suy nghĩ phất đi: "Được, ta biết rồi. Tiểu thiếu gia là chỗ phu nhân sao?"
"Vâng, sáng sớm nay, phu nhân đã bảo bà vú ôm tiểu thiếu gia đi qua."
Nghe Cửu Nguyệt trả lời, Lăng Vu Đề gật gật đầu, từ ghế trên đứng lên hướng ngoài cửa đi ra.
Ba ngày trước, nàng cùng Tịch Tử Thu mang theo hài tử về tới kinh thành.
Trở về lúc sau, bọn họ cũng không có về phủ tướng quân mà trực tiếp vào ở Hướng phủ.
Mấy ngày nay Tịch Tử Thu đều rất bận, chỉ có cơm chiều sẽ trở về bồi bọn họ cùng nhau ăn.
Đối với việc Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Thu mang theo hài tử trở về, người vui mừng nhất, không ai ngoài Hướng mẫu!
Cháu ngoại đợi lâu như vậy rốt cuộc đã trở lại, nhìn hài tử, Hướng mẫu phảng phất trẻ hơn mười tuổi!
Đi vào sân bên ngoài Hướng mẫu, còn không có đi vào liền nghe được tiếng cười của Hướng mẫu cùng An An.
Lăng Vu Đề nở nụ tươi cười, nhấc chân đi vào.
"Ai da ~ cháu ngoại ta à~ tiểu tâm can bà ngoại ~"
"Nương ~ người thật bất công, An An là tiểu tâm can của người, vậy ta thì sao?" Lăng Vu Đề giả một bộ thành bộ dáng ghen tị ngồi ở trên giường.
Hướng mẫu giả vờ trách cứ trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề liếc mắt một cái, khóe miệng mỉm cười: "Con cũng là tâm can của nương ~"
Nhìn thấy mẹ mình tới, An An cùng sử dụng tay chân, thực mau liền từ trong lòng ngực Hướng mẫu bò tới trong lòng ngực Lăng Vu Đề.
"Nhưỡng ~"
An An lớn lên giống mẹ nhiều hơn một ít nhưng Hướng mẫu nói, An An lớn lên giống Hướng Dương.
Nhìn kỹ, An An xác thật là càng giống cữu cữu của nó hơn một chút.
Làn da của thằng bé thực trắng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn, xứng với gương mặt bánh bao, quả thật rất manh!
Lăng Vu Đề thích nhất chính là giống như bây giờ, niết cái má nhỏ của thằng bé một phen.
Hướng mẫu thấy, vội vàng đem tay Lăng Vu Đề nhẹ nhàng hất đi: "Không thể niết má hài tử như vậy, sẽ làm nó chảy nước miếng."
An An học theo, thấy bà ngoại chụp Lăng Vu Đề mu bàn tay, hắn cũng dùng cái tay nhỏ của chính mình vỗ vỗ mu bàn tay Lăng Vu Đề.