Edit : OhnO
Hạ Lạc Nghiên ừ một tiếng, tùy ý để Lăng Vu Đề làm.
"Tích Tích, ta thật sự rất đau lòng." Hạ Lạc duỗi tay ôm eo Lăng Vu Đề, miệng khóc nức nở.
Lăng Vu Đề ừ một tiếng xem như đáp lại, đương nhiên là đau lòng rồi.
Nhưng mà nếu nàng là Hạ Lạc Nghiên, hoặc người trong tình huống này là nàng thì nàng khẳng định sẽ không giống Hạ Lạc Nghiên, không có tiền đồ như vậy!
Haiz~ Hội trưởng đại nhân có khi nào sẽ khiến nàng đau khổ như vậy không?
Đáp án hiển nhiên là, Hội trưởng đại nhân nhất định sẽ không như vậy! Nàng tin tưởng hắn!
"Câu chia tay, chắc là do ngươi nói hả?" Lăng Vu Đề hỏi.
"Ừm, ta không muốn làm hắn khó xử"
Ách ~ thiệt đúng là một người giàu lòng nhân ái ~ đoán chừng Cố Cảnh Thần lúc này cũng đang rất khổ sở!
Nghĩ đến Cố Cảnh Thần không tốt, nàng sao tự nhiên lại thấy có chút vui vẻ?
Há há, nàng thiệt là xấu tính ~
Cũng không an ủi Hạ Lạc Nghiên quá lâu, chỉ là nói cho nàng đừng có thể hiện rõ ràng đến mức để Hạ ba Hạ mẹ đều biết, bọn họ sẽ lo lắng!
Hạ Lạc Nghiên cũng là một cô gái hiểu chuyện, điều chỉnh cảm xúc trở nên ổn định, khi ở trước mặt Hạ mẹ vẫn biểu hiện thành một bộ dáng tươi cười.
Chỉ bằng điểm này, Lăng Vu Đề quyết định, vẫn là nên giúp nàng.
Gọi điện thoại nhờ Từ Cảnh Niệm giúp nàng liên hệ cho Bạch phu nhân, muốn gặp mặt bà ta.
Sau khi Từ Cảnh Niệm đồng ý không tới nửa tiếng, Bạch phu nhân liền đến chỗ hẹn.
Hai người ngồi ở một quán cà phê có phòng riêng, sắc mặt của Bạch phu nhân cũng không quá tốt.
"Ngươi hẹn ta ra đây làm gì?"
Từ Cảnh Niệm thế mà lại vì một đứa con gái, mà dám dùng nhược điểm bắt buộc bà ta đến gặp người con gái này!
Lăng Vu Đề trên mặt tuy rằng đang cười, nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười: "Đương nhiên có việc mới dám làm phiền Bạch phu nhân tới đây."
Khuôn mặt được bảo dưỡng kĩ càng của Bạch phu nhân nhăn lại, bà hít sâu một hơi: "Chuyện gì?"
Lăng Vu Đề uống một ngụm cà phê, sau đó mới khoan thai mở miệng: "Bạch phu nhân đúng là có năng lực, rất thích gây khó dễ cho tỷ tỷ hiền lành của ta"
"Có chuyện gì sao? Chị vợ của tổng giám đốc công ty Niệm Huy, chẳng lẽ lại không xứng với con riêng của Bạch gia?"
Ra vậy~ thì ra là muốn hỏi tội bà!
Chỉ là câu nói của Lăng Vu Đề, cái gì mà chị vợ của tổng giám công ty Niệm Huy xứng với con riêng Bạch gia?!
Thiệt là... khó nghe!
"Con trai ta chính là con riêng Bạch gia thì thế nào? Hạ Lạc Nghiên đó, cô ta đúng là không xứng!" Bạch phu nhân ngạnh cổ nói.
Tốt xấu gì cũng làm quý phu nhân được 20 năm, lực khống chế của Bạch phu nhân vẫn không tồi.
Dù bà ta lúc này hận không thể đem cà phê hất lên mặt Lăng Vu Đề nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của nàng ta đối với Từ Cảnh Niệm, bà ta coi như vẫn khống chế được.
"A~ Hạ Lạc Nghiên không xứng, vậy Trần Lộ xứng sao?"
Lăng Vu Đề trên sô pha đứng lên, cúi người ghé sát vào mặt Bạch phu nhân ngồi đối diện.
Trong mắt mang theo một ít nguy hiểm: " Ta có thể trở thành bạn gái của Từ Cảnh Niệm, Bạch phu nhân vẫn cho rằng, ta là một đứa con gái đơn thuần không hiểu chuyện sao?"
"Cảnh báo cho bà~ nếu bà vẫn muốn ngăn trở Hạ Lạc Nghiên với Cố Cảnh Thần bên nhau, ta sẽ đem bí mật bà luôn muốn che dấu, thông báo thiên hạ...."
Ngừng giữa chừng, khóe miệng Lăng Vu Đề nở một nụ cười xấu xa, sau đó nàng đứng thẳng, cười rời đi.
Bạch phu nhân hai tay gắt gao nắm chặt, bộ dạng tức giận đến mức, không ngừng phát run.
Vừa mới nhìn qua biểu hiện của Bạch phu nhân, Lăng Vu Đề đã chắn chắn mười phần, bà ta xác thực là có bí mật muốn che giấu không dám để người khác biết.
Mà bí mật này chỉ có nàng biết và Từ Cảnh Niệm biết!
Nhưng mà vì lí do gì mà Bạch phu nhân lại muốn tránh né Từ Cảnh Niệm? Đồng thời còn kiêng kị hắn?
Uầy ~ đến mẹ con mà cũng làm được như thế này, đúng là được mở mang tầm mắt!
Một chiếc siêu xe màu đen ngừng trước mặt, cửa xe được mở ra, xuống xe là tài xế của Từ Cảnh Niệm.
Tài xế mở cửa ghế sau, hướng Lăng Vu Đề nói: "Tổng giám đốc phân phó, đưa Hạ tiểu thư về nhà."
Lăng Vu Đề gật đầu lên xe, ngồi vào trong xe mới hỏi tài xế: "Tổng giám đốc của các ngươi đâu?"
"Tổng giám đốc sáng sớm xuống máy bay liền đi gặp mặt Hạ tiểu thư, lúc sau đến công đi mở cuộc họp, nửa tiếng trước mới trở lại biệt thự lưng chừng núi nghỉ ngơi."
Hóa ra Từ cảnh Niệm hôm nay mới trở về!
"Đi tới biệt thự đi, đừng đưa ta về nhà."
Nói xong với tài xế, Lăng Vu Đề liền gọi điện về nhà báo Hạ mẹ một tiếng.
Hạ mẹ vẫn không biết Từ Cảnh Niệm ngoài việc làm tổng giám công ty Niệm Huy thì còn có thân phận khác.
Bà hỏi Hạ ba ba, Hạ ba ba vì sợ nàng lo lắng, nên cũng không có nói.
Cho nên đối với bạn trai của Lăng Vu Đề, Hạ mẹ vẫn là có hảo cảm.
"Nhưng Tích Tích à, con buổi tối có về nhà không?"
Lăng Vu Đề ừ một tiếng: "Con sẽ về trễ chút"
Trong lúc Lăng Vu Đề gọi điện thoại, tài xế cũng đã quay đầu xe đi tới biệt thự lưng chừng núi.
Tuy rằng chưa được sự cho phép của Từ Cảnh Niệm xét duyệt việc Lăng Vu Đề đi đến biệt thự nhưng dù sao lúc trước Lăng Vu Đề cũng đã từng đến rồi.
Dựa theo tầm quan trọng của Lăng Vu Đề trong lòng Từ cảnh Niệm, hẳn là sẽ không có ý kiến.
__
Tới biệt thự lưng chừng núi, Lăng Vu Đề cũng không có lập tức đi tìm Từ Cảnh Niệm.
Nàng đi tới phòng bếp, tự mình làm bữa tối cho Từ Cảnh Niệm.
Tuy rằng kỹ năng trù nghệ đã bị lấy để đổi điểm số liệu nhưng thế giới nào nàng hầu như cũng nấu nướng, cho nên bây giờ nấu chút đồ gì đó cũng không quá khó khăn với nàng.
Lăng Vu Đề trước đó còn cẩn thận nếm thử trước, tuy rằng không bằng mỹ vị nàng làm lúc trước, nhưng dù gì cũng không tồi!
Bận rộn làm xong bữa tối phong phú, Lăng Vu Đề bây giờ mới lên lầu gọi Từ Cảnh niệm rời giường.
Cho dù nàng chỉ mới ghé qua nơi này một lần, nhưng với trí nhớ của Lăng Vu Đề, ngựa quen đường cũ đi đến trước của phòng của Từ Cảnh Niệm.
Cũng không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Nàng đứng ở cửa, vừa mới nâng lên một chân, tầm mắt nhìn tới người trên giường trước mắt, Lăng Vu Đề liền bị dọa sợ.
Trên giường, Từ Cảnh Niệm cuộn tròn thân thể, hai tay ôm đầu mình.
Hắn chau mày, hàm răng cắn chặt, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi trắng.
Từ Cảnh Niệm lúc này, thoạt nhìn thập phần khó chịu!
Vội vàng hô một tiếng gọi Dương Thạc đang ở dưới lầu, sau đó mới chạy đến mép giường đỡ Từ Cảnh Niệm.
"Làm sao vậy A Niệm?! Ngươi đau ở đâu vậy?!"
Dương Thạc ở dưới lầu nghe tiếng liền chạy lên, trong tay của hắn còn cầm theo ly nước cùng lọ thuốc.
Sau khi giúp Từ Cảnh Niệm uống thuốc, Từ Cảnh Niệm tựa hồ mới tốt lên được một chút.
Cũng chỉ là tốt hơn một chút vì chân mày hắn vẫn không có thả lỏng.
Lăng Vu Đề cầm khăn lông lau mồ hôi cho Từ cảnh Niệm, lại giúp hắn thay một áo sơ mi khác.
"Đến đây khi nào?" Từ Cảnh Niệm nhìn Lăng Vu Đề hỏi.
"Tới lâu rồi, lúc nãy ở trong phòng bếp nấu cơm."