CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Đáng tiếc... Lăng Vu Đề ngủ quá sâu...

Vốn nên lập tức rời giường tới sân huấn luyện rèn luyện, Lâm Ngộ Khê lại hiếm khi... không muốn rời giường.

Anh vòng tay qua hông Lăng Vu Đề rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thỏa mãn nhắm mắt lại, chôn mặt ở sau gáy cô, ngửi mùi cơ thể thuộc về riêng mình cô...

Bất tri bất giác, vậy mà Lâm Ngộ Khê lại ngủ...

Tám giờ rưỡi là lúc Lâm gia dùng bữa sáng, nhưng Lâm Ngộ Khê và Lăng Vu Đề luôn rất đúng giờ lại không có ra dùng bữa.

Trước đó mẹ Lăng còn nghĩ có lẽ Lăng Vu Đề lại đến xem Lâm Ngộ Khê rèn luyện, sau đó quyết định thử qua phòng cô xem thử...

Bởi vốn suy đoán Lăng Vu Đề không ở trong phòng nên mẹ Lăng không có gõ cửa, trực tiếp vào phòng, kết quả một màn trên giường suýt nữa khiến mẹ Lăng kinh ngạc kêu lên.

Người đàn ông còn vương nét cười nhẹ nhàng đang ôm Lăng Vu Đề ngủ say sưa thật sự... là em trai của bà sao?!

Trời ạ ~ Từ lúc nào mà hai người họ đã tiến triển được nhanh như vậy?!

Mẹ Lăng lại nhìn thấy... Lâm Ngộ Khê, không có mặc - quần - áo -

Bà rón rén đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa phòng lại.

Mẹ Lăng vô cùng kích động đi vào nhà bếp...

"Ba! Ông xã! Hai người đoán xem con nhìn thấy gì?!"

Ngoại Lâm và cha Lăng hiếm khi thấy mẹ Lăng kích động như vậy, cả hai người hơi ngạc nhiên, rốt cuộc mẹ Lăng đã nhìn thấy gì?

"Không phải a Ngộ và tiểu Vu còn chưa có đến ăn sáng sao! Con nghĩ có phải tiểu Vu lại đến xem a Ngộ rèn luyện rồi không, sau đó con lại muốn thử xem có phải tiểu Vu ngủ quên hay không. Kết quả..."

Ngoại Lâm và cha Lăng trăm miệng một lời: "Kết quả ra sao?!"

"Kết quả..."

Hai người kia đã hơi mất kiên nhẫn: "Ôi trời ~ rốt cuộc kết quả là gì?!"

"Kết quả con nhìn thấy a Ngộ và tiểu Vu cùng nằm ngủ ở trên giường! A Ngộ còn không có mặc quần áo!"

Loảng xoảng --

"Có thật không? Con thật sự nhìn thấy sao?"

Mẹ Lăng gật đầu: "Con đương nhiên nhìn thấy... Ba, ba nói xem nên làm thế nào với a Ngộ và tiểu Vu?"

"Còn làm sao gì nữa! Tối hôm qua a Ngộ đã nói với ba rồi, nó thích tiểu Vu, muốn ở bên tiểu Vu!"

"Dù sao hai đứa nó không có quan hệ máu mủ, hai đứa thành đôi cũng tốt, a Ngộ sắp ba mươi hai tuổi rồi! Tiểu Vu là một cô gái tốt, nếu hai đứa ở bên nhau âu cũng là phúc của a Ngộ!"

Chuyện đại sự cả đời của Lâm Ngộ Khê là nút thắt trong lòng ngoại Lâm, nếu không phải trước đây Lâm Ngộ Khê đã cam kết sẽ kết hôn trước ba mươi lăm tuổi thì ngoại cũng sắp xếp cho Lâm Ngộ Khê đi xem mắt rồi.

Tuy Lâm Ngộ Khê và Lăng Vu Đề cách nhau mười hai tuổi... Thế nhưng tuổi tác không phải là vấn đề! Người ta cách nhau hai mươi tuổi vẫn sống hạnh phúc như thường hay sao!

Cha Lăng ở một bên gật gù, tỏ vẻ ông cũng tán thành Lâm Ngộ Khê và Lăng Vu Đề ở bên nhau.

Con bé tiểu Vu... nếu như gả con bé cho người khác, phỏng chừng ông cũng không thể yên tâm được. Nhưng ông xem Lâm Ngộ Khê lớn lên, phẩm tính mọi mặt đều không thể bắt bẻ, là một người đàn ông có thể dựa vào.

Nếu ngoại Lâm và cha Lăng bỏ phiếu đồng ý việc giữa Lâm Ngộ Khê và Lăng Vu Đề, như vậy mẹ Lăng cũng không nói thêm gì nữa, dù bà vẫn cảm thấy hai người chênh lệch tuổi tác hơi lớn...

Khi Lăng Vu Đề và Lâm Ngộ Khê tỉnh lại thì đã chín giờ.

Lăng Vu Đề dậy trước, mới mở mắt đã nhìn thấy Lâm Ngộ Khê cách mình chỉ khoảng vài centimet.

Anh đang nhắm mắt lại, lông mi vừa đen vừa dài, ngũ quan lập thể cương nghị, dù nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm thấy sự sắt đá trên người anh, giống như... tướng quân chinh chiến sa trường ở cổ đại.

Ngoắc khóe môi, nghĩ rằng tối hôm qua hai người ngủ với nhau ở khoảng cách gần như vậy, Lăng Vu Đề liền cảm thấy rất vui vẻ.

Cô hơi chuyển đầu, môi nhẹ nhàng... ấn lên trên môi Lâm Ngộ Khê.

Bờ môi của anh không lành lạnh như Lăng Vu Đề tưởng tượng mà rất ấm áp mềm mại...

Lăng Vu Đề chỉ tính chuồn chuồn lướt nước, nhưng khi cô vừa muốn rời khỏi... thì sau gáy bị anh ghì lại, nụ hôn theo đó sâu thêm...

Chờ Lâm Ngộ Khê chuyển trạng thái từ ngây ngô sang thành thạo mới buông Lăng Vu Đề ra, Lăng Vu Đề đã ngồi ở trong ngực anh thở hồng hộc.

"Không ngờ chú Ngộ còn biết cưỡng hôn người ta!" Lăng Vu Đề chu môi hơi sưng đỏ lên, mắt sáng lấp lánh trêu chọc.

Lâm Ngộ Khê nở nụ cười nhàn nhạt: "Em hôn tôi trước, tôi không đáp trả thì chẳng phải không nể mặt em hay sao?"

Lăng Vu Đề đỏ mặt, thẹn thùng trừng Lâm Ngộ Khê: "Chú Ngộ hư hỏng~ "

Cánh tay đặt bên hông Lăng Vu Đề hơi chặt lại, anh cúi người nói bên tai cô một câu: "Chỉ hư hỏng với em thôi."

Khụ khụ... Được rồi ~ Lăng Vu Đề ngượng ngùng...

Hai người một trước một sau xuống lầu, mọi người đã ăn bữa sáng.

Lăng Vu Đề cười ngại ngùng: "Không cẩn thận ngủ quên."

Ngoại Lâm vội vã xua tay: "Không sao không sao! Nhanh ăn sáng đi!"

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, sao mà cô cảm thấy ngoại Lâm còn có cha mẹ Lăng nhìn mình với ánh mắt là lạ thế nhỉ?

Là ảo giác à?

Cùng Lâm Ngộ Khê vào nhà ăn dùng bữa sáng, Lăng Vu Đề nhỏ giọng hỏi: "Mà tối hôm qua anh nói gì với ngoại và chú thế?"

Lâm Ngộ Khê nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề ngồi cạnh mình, lắc đầu cười khẽ.

Đáng lẽ tối hôm qua anh tìm Lăng Vu Đề là để báo cho cô biết anh tìm ngoại Lâm cùng cha Lăng đã nói cái gì.

Kết quả Lăng Vu Đề lại khóc dữ quá... nên anh quên mất!

Đưa tay nhéo Lăng Vu Đề mũi: "Tôi với họ rằng... tôi muốn ở bên em."

Lăng Vu Đề đã quen với một Lâm Ngộ Khê cứng nhắc lạnh lùng, hiện tại thỉnh thoảng lại nói mấy câu khiến mình có thể thẹn thùng mặt đỏ, cô cảm thấy không quen lắm ~

Ăn xong bữa sáng, bởi vì buổi tối Lăng Giai Kỳ sẽ đưa Phương Nam về nhà ăn cơm nên Lăng Vu Đề đi mua đồ ăn cùng mẹ Lăng, còn Lâm Ngộ Khê lại ở nhà trò chuyện, chơi cờ với ngoại Lâm và cha Lăng --

Bởi dù sao đây cũng là lần đầu gặp bạn trai Lăng Giai Kỳ nên cả nhà vẫn khá chú trọng.

Lăng Vu Đề không có ăn diện quá mức, tóc dài búi tròn, mặc quần jean màu chì, áo sơ mi tay dài màu lam nhạt.

Khi Lăng Giai Kỳ và Phương Nam đến Lâm trạch, Lăng Vu Đề còn đang mặc tạp dề bận bịu ở trong bếp.

Phương Nam ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, khiêm tốn chào hỏi với ngoại Lâm, cha mẹ Lăng và Lâm Ngộ Khê.

Bàn về vẻ ngoài, Phương Nam vẫn khiến người ta rất hài lòng.

Aya: Edit giữa đêm mà phải xem hai người quăng cơm chó vậy à, nghỉ edit...

Bình luận

Truyện đang đọc