CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Tống Triều Niên không nhìn về hướng đó mà chỉ run rẩy, muốn tới gần Hướng Dương cái người đang nằm trên nền tuyết trắng, đã không còn phát ra tiếng động kia......

Thời điểm nhắm mắt lại, hắn giống như lại lần nữa nghe được bên tai truyền đến thanh âm tiếng cười sang sảng của Hướng Dương.

"Tống đại ca ngươi biết không, có thể trở thành một quân nhân, có thể trở thành một quân nhân có công đối với quốc gia, là ước mơ cả đời này của ta!"

"Mỗi lần trước khi tiến vào chiến trường, ta đều sẽ ôm suy nghĩ rằng mình sẽ có thể chết bất cứ lúc nào! Ta không sợ chết nhưng ta lại không yên lòng mẫu thân cùng muội muội. Các nàng nếu mất đi ta thì sẽ khổ sở biết bao nhiêu ...... Ta biết là ta ích kỷ."

"Tống đại ca, chúng ta ước định trước được không?"

"Ước định gì?"


"Nếu một ngày nào đó, ta chết đi, ngươi thay ta chiếu cố người nhà của ta! Cả đời......"

"Nếu một ngày nào đó, ngươi chết đi, ta cũng thay ngươi chiếu cố người nhà của ngươi! Cả đời......"

"Tống đại ca, được không?"

"Được!"

——

Tống Triều Niên kể chuyện cũng không sinh động, cũng hoàn toàn không lừa tình, thậm chí cùng một nội dung như vậy, hắn đã từng máy móc theo sách vở nói qua một lần với Hướng phu nhân.

Nghe xong câu chuyện này, Lăng Vu Đề sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Tống Triều Niên lấy ra một mảnh khăn, đưa cho Lăng Vu Đề, ý bảo nàng lau đi nước mắt trên mặt.

Hắn thật sự...... Đặc biệt không thể nhìn thấy người khác rơi nước mắt!

Dừng lại một chút, Tống Triều Niên nói tiếp: "Vốn dĩ ta muốn chiếu cố Hướng phu nhân cùng...... Ngươi. Dùng hơn một năm để chữa thương, lúc sau ta đã đi tìm Hướng phu nhân."


Lúc ấy Tống Triều Niên xác thật giống như trong lời đồn nói, bị thương cũng rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa liền tàn phế.

Nếu không phải ý chí của hắn so với người bình thường càng kiên định hơn thì chỉ sợ cả đời đều khó có thể khỏi hẳn, đừng nói đến việc trở lại chiến trường!

Hơn ba năm trước, Tống Triều Niên sau khi thương thế lành, liền lập tức chạy đến Kinh thành, thăm Hướng phủ.

Lúc đó Hướng phu nhân đã bắt đầu ăn chay niệm phật không gặp người ngoài nhưng khi nghe đến chuyện Tống Triều Niên là chiến hữu của Hướng Dương thì cũng quyết định gặp hắn.

Tống Triều Niên giống như hôm nay, đem hết chuyện lúc ấy đã phát sinh hết thảy nói cho Hướng phu nhân.

Hơn nữa hắn phi thường thẳng thắn thừa nhận, lúc ấy rõ ràng những man di đó đã lui về, nếu bọn họ tấn công thì đã nắm chắc thắng lợi.


Nhưng chính là bởi vì hắn phán đoán sai lầm, dẫn tới sự hy sinh của Hướng Dương.

Lúc ấy biểu hiện của Hướng phu nhân còn tính rất bình tĩnh, bà cự tuyệt thỉnh cầu muốn chiếu cố Hướng gia mà hắn nói, mời hắn rời đi.

Trước khi Tống Triều Niên rời đi, Hướng phu nhân còn an ủi Tống Triều Niên, nói: "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Dương Nhi nếu đã lựa chọn con đường kia thì ắt đã dự đoán sẽ có một ngày hi sinh. Chuyện này không trách ngươi, có trách thì chỉ trách, thiên hạ này cứ mãi không yên ổn!"

"Ngươi là một hài tử tốt, không cần phải sống mãi trong tự trách. Ta tin tưởng Dương Nhi cũng sẽ không trách ngươi!"

"Còn về ước định của ngươi cùng Dương Nhi thì...không cần. Về sau mỗi năm đều đến thăm ta, cái lão thái bà này, cùng ta nói nói về một số chuyện trong quân doanh lúc trước của Dương Nhi, là đủ rồi......"
Nếu Hướng phu nhân đều đã nói như vậy, Tống Triều Niên cũng không biết phải nói thêm gì.

Vì thế, Tống Triều Niên rời khỏi Hướng phủ......

Chờ Tống Triều Niên rời đi, Hướng phu nhân vốn dĩ vẫn luôn khắc chế cảm xúc cuối cùng khống chế không được, hôn mê bất tỉnh.

Nhắc tới một lần kia, Lăng Vu Đề cũng có nhớ tới.

Lúc ấy Hướng Noãn đã cùng Chiêm Trì Nhai có hôn ước, ca ca rời đi đã hơn một năm, gần được hai năm, Hướng Noãn tinh thần vẫn luôn buồn bực cũng chỉ có lúc nghĩ đến Chiêm Trì Nhai, tâm tình mới có thể tốt lên một chút.

Có một lần, Hướng Noãn đang xem của hồi môn của mình, đột nhiên nghe nói mẫu thân té xỉu.

Lòng nóng như lửa đốt chạy tới nơi, còn chưa vào phòng, liền nghe được tiếng khóc bi thương của mẫu thân, trong miệng bà còn kêu tên ca ca.
Hướng Noãn biết, mẫu thân là lại nghĩ tới ca ca rồi.

Cúi đầu, nước mắt lăn dài trên mặt, sau đó nhỏ giọt đến trên mặt đất đến nền đá xanh.

Nàng không biết phải đi an ủi mẫu thân như thế nào, cho nên chỉ đứng tại chỗ mà không có đi vào.

Mỗi lần mẫu thân bởi vì ca ca mà khóc thút thít, Hướng Noãn trong lòng liền tràn ngập oán hận.

Hận lũ man di!

Hận ca ca, vì cái gọi là mộng tưởng của hắn mà bỏ xuống các nàng, liền vô tình như vậy rời đi!

Nghĩ lại thì đó có lẽ chính là lần Tống Triều Niên đến Hướng phủ.

Như vậy tính ra, kỳ thật Hướng Noãn cùng Tống Triều Niên cũng từng có liên quan, chỉ là Hướng Noãn không biết mà thôi.

Lúc trước khi Tống Triều Niên đem những lời này nói cho Hướng mẫu, Hướng mẫu ngoài miệng nói không trách hắn hắn nhưng trong lòng khẳng định vẫn là có vài phần oán.
Dù sao cũng là nhi tử của mình nha! Con trai của bà đang khỏe mạnh như vậy, còn tự tin cười nói khẳng định có thể khải hoàn về mà bây giờ lại......

Lúc ấy Hướng Dương khuyên Tống Triều Niên giặc cùng đường thì đừng đuổi theo nhưng ngay lúc đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, cũng là bởi vì Tống Triều Niên khăng khăng muốn đuổi theo, Hướng Dương mới khẽ cắn môi, liều mình bồi anh hùng!

Không nghĩ tới, thật là liều mình......

Nếu Lăng Vu Đề là Hướng Noãn, như vậy nàng cũng nhất định sẽ trách Tống Triều Niên, sẽ oán Tống Triều Niên.

Nhưng nàng là Lăng Vu Đề, nàng và Hướng Noãn không giống nhau.

"Đúng rồi, ngươi có hay đau đầu không?"

Lăng Vu Đề vốn đang khóc đến đau khổ đột nhiên hỏi một câu làm Tống Triều Niên không thể hiểu thấu.

Trong lúc nhất thời, Tống Triều Niên cũng không có phản ứng lại.
Thẳng đến lúc Lăng Vu Đề lại lặp lại câu hỏi này một lần nữa, Tống Triều Niên mới gật gật đầu: "Xác thật có chút đau đầu."

Từ sau lần trọng thương 5 năm trước, hắn cũng không biết vì sao lại mắc phải chứng đau đầu kỳ quái này!

Cơ hồ cách bảy ngày liền sẽ đau một trận, mỗi lần đau lên, đều thực muốn mệnh!

5 năm này, hắn cũng khám không ít đại phu nhưng đều không được.

Ngay cả người có danh hiệu thần y, cũng chỉ có thể chế ra dược vật làm giảm đau thôi.

Ở hắn xem ra, dược vật kia cũng không có tác dụng nhiều lắm, ăn liền sẽ làm người lâm vào ngủ say, như vậy là có thể hơi giảm đau một chút.

Nếu là có tình huống đặc thù gì, lúc Tống Triều Niên đau đầu sẽ không uống thuốc, chỉ biết cố nén.

Tuy rằng cố nén rất thống khổ......

Nhưng mà việc hắn có chứng đau đầu này, người biết đến ít đến cực kỳ, làm sao Lăng Vu Đề lại biết được?
"Ngươi làm sao mà biết được?" Tống Triều Niên hỏi, ánh mắt sắc bén liền như vậy nhìn thẳng Lăng Vu Đề.

Đại não Lăng Vu Đề nhanh chóng chuyển động một vòng, sau đó chỉ vào ngoài cửa sổ nói: "Ta là hỏi ngươi, trong thời tiết này có hay đau đầu không. Ta mỗi lần gặp thời tiết như này liền đều sẽ rất đau đầu!"

Lúc này bên ngoài mưa đã rơi, trời mưa thì liền mưa đi, còn mang theo khí oi bức cùng ẩm ướt, xác thật làm người ta cả người không khoẻ.

Tống Triều Niên giật mình, không nghĩ tới Lăng Vu Đề thế nhưng là hỏi cái này.

Hắn còn tưởng rằng......

Tuy rằng hiểu lầm Lăng Vu Đề, Tống Triều Niên cũng không có cảm thấy áy náy.

"Cho nên ca ca ta cùng ngươi từng ước định qua, nếu một ngày nào đó, hai người các ngươi ai đi trước thì đều phải chiếu cố người nhà đối phương cả đời, đúng không?"
Tống Triều Niên gật đầu, xem như đáp lại, vừa nãy nói quá nhiều, Tống Triều Niên vốn dĩ không thích nói chuyện đã không còn muốn nói nữa.

"Nói cách khác, mấy năm gần đây, mỗi lần ngươi trở lại kinh thành, đều sẽ đi đến Hướng phủ thăm mẫu thân của ta sao?"

Hướng Noãn thế nhưng vẫn luôn cũng không biết, không biết Tống Triều Niên đã từng đến Hướng phủ, càng không biết hắn mỗi năm đều sẽ đến Hướng phủ thăm Hướng phu nhân.

***

Halo, Sue đây. Lâu rồi không gặp mọi người! ^^ Cứ tiếp tục ủng hộ mình nhé! Mình sẽ không drop truyện đâu nên các bạn đừng lo. Từ sau Tết mình sẽ update truyện đều nha! 

Love all! Chúc mọi người Tết vui vẻ, an toàn và đoàn viên bên gia đình nhé! 

Bình luận

Truyện đang đọc