CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

"Tiểu Vu, chuyện lúc trước, xin lỗi."

Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Nhan Tử Hành: "Trước đó, không phải đã nói rồi sao, không sao."

"Hiện giờ điều tôi muốn nói chính là, Tiểu Vu, tôi thích em, em hãy làm bạn gái của tôi đi!"

Thực ra vừa nói câu này xong, lòng Nhan Tử Hành có chút khẩn trương, so với lần đầu tiên khi anh bày tỏ với Lăng Vu Đề, còn khẩn trương hơn cả.

Trước đây anh nghĩ rằng, nếu như Lăng Vu Đề không đồng ý làm bạn gái anh, vậy hắn liền quấn lấy cô, đến khi cô đồng ý mới thôi!

Hiện tại quả nhiên trưởng thành rồi, nhát gan rồi, anh sợ Lăng Vu Đề sẽ từ chối anh!

Lăng Vu Đề chỉ là nhìn anh, nhìn thấy căng thẳng trong mắt anh, còn có cả bờ môi đang mím chặt.

Chín mươi điểm hảo cảm, gần đủ rồi!

"Được." Một chữ giản đơn này, đã khiến Nhan Tử Hành vẫn luôn hồi hộp cảm thấy mình nghe được tiếng trời.

Anh luôn cảm thấy, đáp án anh nhận được, so với đáp án lúc trước lẫn cả đáp án khi bày tỏ với Mộng Tuyết thì càng khiến người ta mừng rỡ hơn!

Anh hôn lên trán Lăng Vu Đề một cái, sau đó đặc biệt nghiêm túc cam kết: "Tiểu Vu, lần này, coi như em đuổi tôi đi, tôi cũng tuyệt đối sẽ liều chết, quấn lấy không buông!"

Lăng Vu Đề cười: "Yên tâm, lần này, em sẽ trói anh thật chặt!"

————

Sau khi xác định chuyện tình cảm rồi, Nhan Tử Hành thêm hai điểm hảo cảm với Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề ở Nhan gia chừng mười ngày, cô vốn phải đi, nhưng Nhan nãi nãi thực sự quá nhiệt tình!

Nhan nãi nãi có chứng sa sút trí tuệ ở mức nhẹ, cô nói mình phải đi, Nhan nãi nãi lại ôm tay cô khóc lóc, sau đó nói: "Bà không muốn cháu dâu đi!"

Lăng Vu Đề nói cô không đi nữa, Nhan nãi nãi lập tức khôi phục bình thường.

Cứ như thế, mãi đến tận khi năm mới sắp đến, ba mẹ Nhan Tử Hành cũng trở về, hai người họ rất thích cô bạn gái của con trai mình!

Trước đây họ cũng có gặp Mộng Tuyết, có điều, Nhan phụ Nhan mẫu đều là những người rất tham ăn. Nhưng Mộng Tuyết là sát thủ phòng bếp, mà khả năng bếp núc của Lăng Vu Đề đã hoàn toàn thu phục Nhan phụ và Nhan mẫu!

Bọn họ cảm thấy, Lăng Vu Đề mới là con dâu trong lòng bọn họ! Sau này già cả về hưu thì có thể hưởng thụ mỹ thực của con dâu rồi!

Người trong nhà của mình thích Lăng Vu Đề như vậy, Nhan Tử Hành cũng là rất vui vẻ!

Trước đây khi Mộng Tuyết đến, người trong nhà anh đều rất khách sáo với Mộng Tuyết. Nhưng còn Lăng Vu Đề, chỉ qua mấy ngày ở chung thì lại tự nhiên, quen thuộc như là cùng sinh sống chung qua nhiều năm vậy.

Tuy rằng người nhà họ Nhan luôn giữ lại, Lăng Vu Đề vẫn trở về Kinh Thị. Năm nay Trương Cầm Kính phải đi tham gia một dạ hội cuối năm, Lăng Vu Đề cũng không thể để Lăng mẫu đón năm mới một mình ở Kinh Thị được!

Lăng mẫu biết Lăng Vu Đề ở "du lịch" được vài ngày thì vẫn ở Nhan gia. Con gái rốt cục cũng truy được người yêu về, tất nhiên Lăng mẫu rất là vui mừng! Còn nói lần sau có cơ hội thì muốn gặp người nhà Nhan Tử Hành đấy!

Sau khi trở lại Kinh Thị, mỗi sáng khi Lăng Vu Đề rời giường thì cô sẽ gửi cho Nhan Tử Hành một tin nhắn, buổi tối trước khi ngủ cũng thêm một cái.

Cô không giống mấy nữ sinh mà suốt ngày đi tìm anh, Nhan Tử Hành cảm thấy, phương thức sống chung như vậy cũng rất tốt.

Đêm giao thừa, Lăng Vu Đề cùng Lăng mẫu xem tiệc cuối năm, cũng coi như là mẹ con ba người cùng đón năm mới vậy.

Cô nghe nói Trương tra nam bị chém đứt tay chân, mụ vợ dẫn theo đứa con trai rời đi. Cô không còn thu được tin tức về Trương tra nam nữa, Thành ca cũng không có tìm cô.

Đối với kết quả này, Lăng Vu Đề chỉ thống khoái mà nói một tiếng "Đáng đời!"

————

Năm mới đến, Lăng Vu Đề các cô đổi nhà. Là dùng tiền lương Trương Cầm Kính tích góp trong một năm thêm vào tiền Lăng mẫu để dành mà mua.

Nhà không lớn, một trăm mét vuông, ba phòng.

Mà thật khéo chính là, gia đình đối diện cũng vừa chuyển tới cũng chính là cả nhà Nhan Tử Hành!

Nhan Tử Hành đưa Nhan nãi nãi đến Kinh Thị, bởi vì trước đó có nghe Lăng Vu Đề sắp chuyển nhà mới. Nhan Tử Hành nghĩ Nhan nãi nãi vẫn đòi tìm cháu dâu, nên anh bèn vừa lừa vừa dụ Nhan nãi nãi tới Kinh Thị.

Anh cố ý hỏi thăm địa chỉ chi tiết của nhà Lăng Vu Đề, sau đó mua lại căn hộ đối diện các cô.

Nhan nãi nãi nhìn thấy Lăng Vu Đề thì rất đỗi vui vẻ, mỗi ngày đều muốn chạy đến Lăng gia tìm Lăng Vu Đề. Lăng mẫu cũng rất vui, bà là một người rất kính người già, mấy năm trước thì cha mẹ bà qua đời, ở kinh thị vào lúc rảnh rỗi, bà cũng thường đi làm việc công ích gì đấy.

Nghĩ đến việc một chàng trai trẻ như Nhan Tử Hành phải chăm sóc một người già, Lăng mẫu vỗ tay một cái, dứt khoát để Nhan Tử Hành cùng Nhan nãi nãi một ngày ba bữa đều đến Lăng gia ăn, khi Nhan Tử Hành đi học cũng hoàn toàn có thể đưa Nhan nãi nãi đến Lăng gia.

Người hai nhà, vậy mà ở chung vô cùng hòa hợp!

————

Thời gian nháy mắt mà qua, chỉ chớp mắt, Lăng Vu Đề cùng Nhan Tử Hành đã tốt nghiệp đại học.

Nhan Tử Hành đảm nhiệm vị trí bác sĩ trưởng khoa ngoại ở trong một bệnh viện quốc tế của Kinh Thị, Lăng Vu Đề không có đi làm...

Bởi vì, cô mang thai...

Tốt nghiệp đại học rồi, Nhan Tử Hành cùng Lăng Vu Đề liền kết hôn dưới sự yêu cầu rất mãnh liệt của người nhà.

Kết hôn không lâu, Lăng Vu Đề đã mang thai, tất nhiên mang thì không thể làm việc được rồi!

Hai căn hộ mua lúc trước sớm đã được thông thành một nhà, Nhan phụ Nhan mẫu vẫn là cuối năm mới trở về ở một tháng.

Trương Cầm Kính vẫn rất bận, quanh năm suốt tháng rất khó về nhà được một chuyến.

Bây giờ người rảnh rỗi nhất nhà, chính là Nhan nãi nãi mỗi ngày đều muốn hỏi chắt của cụ lúc nào mới chui ra để chơi với cụ; Lăng mẫu mỗi ngày đều làm các món ăn dinh dưỡng cho Nhan nãi nãi cùng Lăng Vu Đề; còn có Lăng Vu Đề chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ!

Cô mang thai đã được năm tháng, đứa trẻ rất nghịch ngợm, hầu như mỗi ngày đều phải vận động ở trong bụng cô một phen.

Nhan Tử Hành thích nhất chính là khi đi làm về nhà thì sẽ chào hỏi với đứa bé trong bụng Lăng Vu Đề, nói một tiếng: "Bảo bảo, ba về rồi đây!" Sau đó em bé trong bụng cứ như là nghe hiểu, sẽ đá một đá vào bụng Lăng Vu Đề, đáp lại anh.

Lăng Vu Đề cảm thấy hiện tại cô chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, hạnh phúc đến mức cô đã quên kỳ thực mình chỉ là một hệ thống, quên đi mục đích của cô chỉ là muốn công lược Nhan Tử Hành mà thôi!

Độ hảo cảm của Nhan Tử Hành đối với Lăng Vu Đề đã lên tới chín mươi tám điểm, còn việc tại sao hai điểm kia lại chậm chạp không thêm, Lăng Vu Đề cũng không hiếu kỳ một chút nào.

Dù sao thì cô cũng không vội!

"Bà xã, rời giường, ngày hôm nay phải đi khám thai." Giọng nói dịu dàng của Nhan Tử Hành ang lên bên tai Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề lầm bầm một tiếng, sau đó vươn mình ngủ tiếp.

Anh bất đắc dĩ cười lắc đầu một cái, cũng không thể làm gì khác hơn là lại gọi vài tiếng.

"Ngày hôm qua cũng không biết là ai nói sau khi khám xong, muốn đi ăn bánh bao Phúc Ký, được rồi, chắc chắn anh đã nghe lầm..."

"Là em!" Lăng Vu Đề lập tức mở mắt ra, sau đó chờ mong nhìn Nhan Tử Hành: "Ông xã, em muốn ăn bánh bao Phúc Ký!"

"Vậy sao bây giờ em còn không đứng lên?" Nhan Tử Hành hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc