Chương 271: Hội trưởng phản công lược (22)
Edit: Aya Shinta
Đáp một tiếng, Chúc San San cầm lấy túi xách rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Cô đưa tay vỗ vỗ gò má, điều chỉnh vẻ mặt của bản thân rồi mới nở nụ cười đẹp đẽ hoạt bát, nhấc chân ra cửa.
"Chờ lâu lắm rồi sao? Xin lỗi, vì muốn mình được xinh đẹp nhất mà xuất hiện trước mặt anh nên khi trang điểm, em đã do dự rất lâu."
Chúc San San đi tới bên người Tịch Tử Hạ, nháy mắt nói.
Tịch Tử Hạ lịch thiệp mở cửa xe cho Chúc San San: "Không sao, hôm nay em rất đẹp! Lên xe đi."
Quả thực Chúc San San rất xinh đẹp, chỉ là so với Lăng Vu Đề thì hai người là hai loại hình khác nhau.
Lăng Vu Đề là loại hình gì nhỉ? Tịch Tử Hạ không khỏi xuất thần suy nghĩ.
Khi cô trang điểm đậm thì quyến rũ động lòng người, để mặt mộc thì thanh nhã đoan trang, khi mất trí nhớ thì đơn thuần đáng yêu...
À... Có rất nhiều loại hình.
Cảm giác của phụ nữ đều rất nhạy bén, người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình mà đang nghĩ về một cô gái khác, sao Chúc San San lại không biết được!
Cô không tỏ ra chút khác thường nào, mở miệng hỏi: "Không biết hiện giờ anh Tử Thu cùng Lăng tiểu thư đang đi chơi ở đâu đây?"
Nghe Chúc San San hỏi, Tịch Tử Hạ cũng không nghĩ gì khác mà trực tiếp mở miệng trả lời cô: "Tử Thu ở Tây Bình, tối nay Vu Đề vừa mới về đến nhà."
Vu Đề?! Vậy mà Tịch Tử Hạ lại gọi Lăng Vu Đề thân thiết như vậy?! Phải biết rằng cho tới bây giờ, Tịch Tử Hạ vẫn gọi cô là San San muội muội!
San San thì San San thôi, vậy mà anh lại muốn thêm hai chữ muội muội vào sau nữa.
Khi hai người ra ngoài, kẻ không quen biết còn trực tiếp xem bọn họ là hai anh em!
Nhưng anh ấy lại gọi Lăng Vu Đề là Vu Đề?!
Chúc San San cụp mắt xuống, trong lòng có chút không vui vẻ.
Hình như nhận ra tâm trạng của Chúc San San hơi chập chờn nên Tịch Tử Hạ nghiêng đầu nhìn cô: "San San muội muội, làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Chúc San San giương mắt rồi mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là em đang nghĩ rằng nếu Lăng tiểu thư trở về, vậy ngày mai em nên đi thăm cô ấy một chút. Dù sao em với cô ấy cũng trạc tuổi nhau, nói chuyện phiếm với cô ấy để cô ấy bớt nhàm chán cũng tốt."
Tịch Tử Hạ cũng tán đồng với lời này, dù sao anh vẫn là nam, hơn nữa còn là anh chồng tương lai của Lăng Vu Đề. Coi như có lo lắng vì Lăng Vu Đề không có ai để tán gẫu thì anh cũng không thể luôn ở bên cạnh Lăng Vu Đề được.
Chúc San San lớn hơn Lăng Vu Đề bốn tuổi, mặc dù tuổi tác vẫn chênh lệch một chút nhưng tốt xấu cũng đều là con gái cả! Hai cô gái cùng đi dạo phố trò chuyện gì đó, cùng xem như giết thời gian được.
"Được, Vu Đề nhất định sẽ rất vui vì có em đi cùng với cô ấy! Vốn là tôi còn mời cô ấy cùng đi xem phim, chỉ là cô ấy xe lửa, quá mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi."
Tịch Tử Hạ, không thể nghi ngờ rằng anh đang kéo cừu hận cho Lăng Vu Đề rồi!
Chúc San San vốn còn nghĩ rằng chỉ cần Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Hạ không có gì với nhau, như vậy cô cũng không đụng chạm gì đến Lăng Vu Đề cả.
Nhưng ngay khi hai người hẹn hò mà Tử Hạ còn muốn dẫn Lăng Vu Đề theo, đây là có ý gì?!
Chúc San San âm thầm cắn răng, quyết định rằng ngày mai phải cố gắng đi gặp Lăng Vu Đề kia!
Lúc này, Lăng Vu Đề cũng không biết rằng mình đã bị Chúc San San xem là tình địch, cô ngủ rất ngon, cũng không có nằm mơ.
Đến khi Lăng Vu Đề tỉnh lại thì đã gần trưa rồi.
Sau khi rửa mặt thì cô xuống dưới lầu, Tịch phu nhân đang ngồi ở trên ghế sô pha vừa uống cà phê, vừa nghe nhạc.
"Bác gái." Lăng Vu Đề gọi một tiếng.
Tịch phu nhân liếc mắt nhìn Lăng Vu Đề một chút rồi cười lạnh một tiếng: "Nghe nói vũ nữ các cô đều ngủ thẳng đến buổi chiều mới dậy, cô dậy giờ này vẫn còn tính là sớm đấy!"
Giọng điệu cùng thái độ của Tịch phu nhân đặc biệt không tốt, liếc mắt một cái mà cứ như là đang nhìn bụi bặm vậy.
Lăng Vu Đề nắm tay lại thật chặt, ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Cô biết chắc chắn Tịch phu nhân không thích mình, chỉ khi có Tịch Chí Cường thì bà ấy mới không dám nói thẳng mặt ra như thế này.
Hiện giờ trong lòng Tịch phu nhân nghĩ rằng, Tịch Chí Cường muốn nhận Lăng Vu Đề là con dâu, thế nhưng bà không nhận!
Trước đây là bởi vì Lăng Vu Đề không có trí nhớ, hơn nữa có Tịch Chí Cường nên bà cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngầm thừa nhận.
Hiện giờ, Lăng Vu Đề đã khôi phục ký ức nên khác rồi, không đề cập tới việc Tịch Tử Thu giết anh trai của cô thì cô có ghi hận hay không. Cô xuất thân là một vũ nữ, cho dù trước kia là con gái dòng dõi thư hương nhưng cũng không che giấu được sự thực rằng cô đã làm việc trong ca vũ thính được nửa năm!
Bây giờ Tịch phu nhân muốn bức Lăng Vu Đề tự mình rời khỏi Tịch gia!
Bị người khác nói như thế, không có cảm giác nhục nhã thì là giả. Lăng Vu Đề đứng ở đó, có một loại kích động muốn rời khỏi Tịch gia ngay lập tức.
"Reng reng reng--" Tiếng chuông điện thoại vang lên, một người hầu đến nghe điện thoại: "Đây là phủ Tổng thống... A, là tướng quân à! Ngài tìm phu... Lăng tiểu thư, vâng."
Người hầu đứng thẳng người, quay qua nhìn Lăng Vu Đề: "Lăng tiểu thư, tướng quân tìm ngài."
Lăng Vu Đề liếc mắt nhìn Tịch phu nhân vừa mới kích động chuẩn bị nhận lấy ống nghe khi biết con trai gọi về thì sắc mặt đã khó coi vì con trai không có tìm bà.
Cô hít sâu một hơi rồi mới bước tới nhận lấy điện thoại, nói một tiếng "cảm ơn" với người hầu.
"Là em, Lăng Vu Đề đây." Cô nói với điện thoại, vậy mà trong lòng lại hơi sốt sắng.
"Tiểu Vu, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Giọng nói của Tịch Tử Thu tuyền từ đầu bên kia, hơi trầm thấp. Mỗi lần anh mở miệng đều làm cho người ta có một loại cảm giác rằng anh đang rất chuyên chú.
Chỉ là một câu nói quan tâm vô cùng đơn giản mà viền mắt Lăng Vu Đề đã hơi ướt át. Không biết tại sao mình lại muốn khóc quá? Cô nghĩ rằng, có thể rằng Tịch Tử Thu quá tỉ mỉ chu đáo nên khiến cô hư mất rồi.
Cô không có trả lời Tịch Tử Thu ngay, nhưng anh lại cảm giác được độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với mình lại tăng thêm mười điểm!
"Tiểu Vu?"
"Vâng, em ngủ ngon lắm, anh thì sao?" Lăng Vu Đề nháy mắt một cái, nhẹ giọng nói.
"Tôi cũng ngủ rất ngon." Cùng với lời của Tịch Tử Thu, tiếng bom cũng truyền từ bên kia tới.
Lăng Vu Đề hơi nhíu mày lại, anh ấy thực sự ngủ rất ngon sao?
Tịch Tử Thu lại mở miệng: "Hôm nay gọi cuộc điện thoại này về vì sau này không thể ngày nào cũng gọi được. Có điều tôi sẽ nhanh chóng trở về Đô thành, em phải ăn ngon ngủ ngon, biết không?"
Anh phải đích thân tập kích chủ thành của quân Thanh Lôi, cho nên không thể mỗi ngày đều gọi điện báo bình an được.
"Được... Tử Thu, anh phải chú ý an toàn! Lúc trở về, em sẽ tới ga xe đón anh!"
Vừa dứt lời, hình như cô nghe thấy tiếng vui có chút vui vẻ của Tịch Tử Thu ở đầu bên kia, sau đó anh nói: "Được." Anh tin rằng không tới một tháng, anh sẽ đánh thắng trận trở về!
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tịch phu nhân đang nhìn chằm chằm điện thoại, ngừng một chút: "Tử Thu, anh nói chuyện với mẹ anh đi."
Nói xong, Lăng Vu Đề liền đưa ống nghe cho Tịch phu nhân đã không thể chờ đợi được nữa.