Edit: Aya Shinta
"Nếu muốn rời đi, vậy thì Diệp công tử đã khôi phục ký ức, biết nhà mình ở phương nào?" Phó thúc bày ra dáng vẻ chưa biết gì hết, hơi tò mò hỏi Diệp Thần Lạc.
"Cũng chưa, chưa khôi phục ký ức." Diệp Thần Lạc lắc đầu.
"Vậy tại sao Diệp công tử lại phải vội vàng rời đi?"
Diệp Thần Lạc trắng nhợt cả mặt mày, hắn nào có vội vã rời đi! Là Lăng Vu Đề đuổi hắn đi mà!
Tuy bất lực nhưng hắn không trách cứ gì Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề vốn không có nghĩa vụ phải thu nhận, giúp đỡ hắn.
Thấy Diệp Thần Lạc không nói lời nào, Phó thúc có chút lời thật lòng với hắn: "Phó thúc đây, trước hết ỷ vào tuổi tác, cậy già lên mặt mà khuyên công tử một câu. Công tử đó, không ký ức không tiền tài rời khỏi sự bảo bọc của Phi Nguyệt quán thì e rằng không tới nửa ngày đã bị người có ý xấu bắt đi mất!"
"Bắt đi?!" Diệp Thần Lạc trợn tròn mắt, nét mặt không dám tin tưởng.
Bên ngoài thực sự nguy hiểm như vậy sao?
Phó thúc gật đầu: "Đương nhiên là nguy hiểm thế rồi!"
"Diệp công tử có biết trên đời này, thứ hiểm ác nhất chính là gì không?"
Diệp Thần Lạc hồ đồ lắc đầu một cái, hắn không biết.
"Thứ hiểm ác nhất trên cõi đời này chính là lòng người! Sống cả đời người, có thể gặp được một, hai người thật lòng tốt với mình, không tính toán mình thì đã rất may mắn rồi!"
"Không, ta không cho rằng hiểm ác nhất là lòng người. Trên đời này nhiều người như vậy, đáng lẽ nên có nhiều người tốt!" Diệp Thần Lạc cảm thấy bản không không đến mức xui xẻo như vậy, vừa rời khỏi Phi Nguyệt quán mà đã đụng phải kẻ xấu!
Phó thúc cười cợt, cười cho sự ngây thơ vô tri của Diệp Thần Lạc.
"Nếu lúc này Diệp công tử không ngủ được, có thể theo ta đến một nơi xem thử."
Diệp Thần Lạc có chút hiếu kỳ về nơi Phó thúc nói nên gắn gật đầu, xem như là đáp lại.
Phó thúc sai Phong nhi lấy nón có màn che cho Diệp Thần Lạc đội lên, sau đó ông mới dẫn hắn đi theo lối cầu thang khác ra cửa sau, ngồi xe ngựa rời khỏi Phi Nguyệt quán.
Một tháng qua, đây là lần đầu Diệp Thần Lạc rời khỏi tầng năm, thậm chí là rời khỏi Phi Nguyệt quán.
Ngồi trên xe ngựa thoáng lắc lư, Diệp Thần Lạc hơi căng thẳng đôi chút. Hắn nghiêng đầu nhìn Phó thúc ngồi ở bên cạnh: "Phó thúc, chúng ta sắp đi đâu vậy?"
Phó thúc mỉm cười: "Đợi chút, Diệp công tử sẽ biết ngay." Ông không nói ra.
Diệp Thần Lạc đưa tay sờ vành tai, không nói chi nữa.
Đại khái cũng ba bốn khắc thì xe ngựa dừng lại. Phó thúc nói một câu "Chúng ta đến rồi." liền lập tức xuống xe.
Diệp Thần Lạc nháy mắt, cũng xuống theo.
Đứng sau Phó thúc khoảng một bước dài, hắn ngẩng đầu quan sát vị trí hiện tại của mình.
Đây là một nhà dân thoạt nhìn rất bình thường. Bên khung cửa có dán câu đối xuân đỏ hơi phai màu, bên cạnh còn có một cái đèn lồng phát ra ánh sáng nhập nhèm.
Chung quanh có rất ít nhà, khoảng cách giữa các nhà cũng rất xa.
Loáng thoáng, dường như hắn nghe thấy tiếng tiếng thấp giọng nghẹn ngào truyền từ trong nhà. Chân mày dưới màn che hơi nhíu, đó là tiếng gì thế?
Long hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi một trận, đó là hoảng sợ đối với tiếng động trong căn nhà đó!
Tại sao lại vậy? Hắn không biết.
Phu xe tới trước gõ cửa, chỉ trong một chốc liền có tiếng cằn nhằn mất kiên nhẫn của một nam nhân truyền đến: "Đến đây đến đây, tối muộn kiểu này, ai đấy?!"
Đi đôi với tiếng oán giận là tiếng cửa kêu kẽo kẹt. Đó là một nam nhân mập mạp thoạt nhìn bốn mươi, năm mươi tuổi.
Sau khi gã mập nhìn thấy Phó thúc, nét mặt vốn mang theo vẻ không kiên nhẫn lập tức chất đầy ý cười: "Ôi trời ơi, ta còn tưởng là ai đây! Hóa ra là Phó thúc! Nhanh vào nhanh vào đi!"
Diệp Thần Lạc nhìn gã, trên gương mặt đó bởi vì nhiễm ý cười nên tạo cho người ta cảm giác vô cùng hiền lành, bất giác muốn tin tưởng gã.
"Muộn vậy rồi, quấy rầy Trần thúc."
Phó thúc gật đầu bước vào nhà. Diệp Thần Lạc thây nên cũng vào trong theo.
Nhà không lớn, chỉ có hai gian. Gã mập gọi là Trần thúc dẫn mấy người Phó thúc về gian phòng đang mở có thắp sẵn đèn.
Mà một gian phòng khác, tiếng nghẹn vừa nghe được ở bên ngoài lại càng rõ ràng thêm.
Cũng không phải là tiếng động vật mà là tiếng người! Hơn nữa không chỉ là của một người!
Nhịn ngờ vực trong lòng xuống, Diệp Thần Lạc theo Ơhos thúc vào phòng.
"Ôi, Phó thúc nói vậy là sao! Không có quấy rầy!"
Trần thúc để Phó thúc và Diệp Thần Lạc ngồi lên ghế, sau đó pha trà rồi mới hỏi: "Lúc này Phó thúc mới đến, chắc là muốn chọn vài người?"
Phó thúc gật đầu: "Muốn chọn mấy người phù hợp."
Diệp Thần Lạc ngồi ở một bên, nghe thấy đối thoại giữa Phó thúc và Trần thúc, đầu óc mơ hồ.
Bây giờ hắn không hiểu, nhưng những gì hắn sắp chứng kiến sẽ tự động giải thích cho hắn.
Trần thúc nói câu xin chờ liền rời khỏi phòng.
Đại khái tầm một phút, Trần thúc lại vào, mà cùng vào với gã lại có thêm chừng mười nam tử.
Xuyên thấu qua màn che, Diệp Thần Lạc có thể nhìn rõ mười người kia cũng là thiếu niên trạc tuổi hắn.
Trần thúc để mười thiếu niên kia xếp hàng ngang, cười nói với Phó thúc rằng: "Mấy người này đều được mang về từ vài ngày trước, sắc đẹp đều thượng hạng, cũng ngoan ngoãn nghe lời."
Phó thúc gật đầu, đứng lên đến gần đám thiếu niên rồi đánh giá họ.
Chừng mười thiếu niên đứng ở đó, khắp người đều lộ ra vẻ khiếp đảm. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy cơ thể họ đều đang run lẩy bẩy.
Chắc là họ vừa mới được Trần thúc chỉnh lý một hồi nên mặt mũi mỗi người đều rất sạch sẽ.
Diệp Thần Lạc căng thẳng, Trần thúc này là kẻ buôn người?!
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên không có thiện cảm đối với Trần thúc thoạt nhìn rất thiện lành này.
Phó thúc đánh giá xong xuôi, lại hỏi Trần thúc: "Tại sao mấy người này lại đến đây? Lai lịch không rõ, ta cũng không tiện."
Trần thúc nhìn Phó thúc: "Ta còn không biết quy củ Phi Nguyệt quán sao? Yên tâm đi, hai người này mua được ở Lân thành. Vì trong nhà túng thiếu, tỷ tỷ lại nhiều nên mới đem bán." Trần thúc chỉ vào hai thiếu niên rất gầy mà nói.
Sau đó lại chỉ vào một người khác: "Đây là kiếm được ở ổ ăn mày, lúc đó thương tích chẳng chịt, ta thấy bộ dạng hắn được nên nhặt về. Là con thứ của một đại hộ đã sa sút, vì bỏ trốn theo người ta nhưng lại bị lừa cả tiền tài cùng trong sạch."
"Còn đây là ta lừa về, có điều cũng là một cô nhi tứ cố vô thân, ta dạy dỗ mấy ngày liền nghe lời."
"Đây..."
"Còn đây..."
...
Trần thúc vừa giới thiệu lai lịch mấy thiếu niên nọ, Diệp Thần Lạc càng nghe càng sợ! Nơi này có người bị gia đình bán đi, cũng có người bị Trần thúc lừa về.
Trời ạ! Hắn bắt đầu lo lắng rằng sau khi mình rời khỏi Phi Nguyệt quán rồi có phải cũng sẽ bị kẻ buôn người như Trần thúc lừa gạt hay không?