SOÁN ĐƯỜNG

Ngôn Khánh nghe vậy thì thầm nghĩ: Lý tiên sinh ơi, ta biết ông danh sĩ phong lưu nhưng ông cũng nên nhìn một chút, ta mới bao nhiêu tuổi chứ.

Ta tìm những ca cơ kia, ai mà để ý tới, hơn nữa lại còn bắt những ca cơ kia ngâm xướng thì cũng phải có tiền. Ta lấy đâu ra tiền chứ?

Lý Cơ tựa hồ nhìn ra tâm tư của Trịnh Ngôn Khánh nên mỉm cười.

- Như vậy đi, chuyện này không cần ngươi phải quan tâm, ta sẽ giải quyết cho ngươi.

Quả nhiên Lý Tiên sinh lão luyện về chuyện tùng hoa.

Lý Cơ lại cầm cây thước khẽ gõ đầu Trịnh Ngôn Khánh:

- Ngươi chớ nghĩ lung tung, ta không hề đi tới chỗ đó làm chuyện trăng gió.

- Chỉ là ta có một số bằng hữu có thể nói giúp một phen... Nhưng Ngôn Khánh à, bản thảo của ngươi còn quá ít, còn phải cố gắng hơn nhiều, vì cái này một khi lưu truyền trên phố thì không thể gián đoạn, lúc đó mới được mọi người hưởng ứng.

Lý tiên sinh quả nhiên lợi hại!

Trịnh Ngôn Khánh thậm chí cảm thấy được, không lẽ Lý Cơ cũng là người xuyên việt mà tới sao?

Hắn lập tức gật đầu:

- Tiên sinh, ông cho rằng cái này nên đặt tên là gì?

- Ừm, đã không phải là chính sử, hơn nữa còn là tiểu thuyết thì gọi là Hí Thuyết, ngươi thấy được không|?

- Hí Thuyết Tam Quốc?

Trong lòng Ngôn Khánh liền cảm thấy chán ngán.

Mấy cái Hí Thuyết này sau này có nhiều lắm. Nhất là đời thanh cung, hí thuyết nhiều vô cùng.

- Tiên sinh, đệ tử cho rằng nói là Hí Thuyết Tam quốc chỉ sợ không thỏa đáng.

Dù sao chúng ta cũng dựa vào Tam Quốc, tuy không phải là tam quốc thực sự nhưng dùng từ Hí Thuyết thì thật không đúng rồi. Đệ tử ở An Viễn đường từng xem qua một quyển sách bên trong có nói về các phe phái diễn nghĩa, tại sao không gọi là Tam Quốc Diễn Nghĩa?

Ngôn Khánh nói những lời này xuất phát từ hậu hán thư, Chu Đảng truyện.

- Tam Quốc.... diễn nghĩa.

Lý Cơ đột nhiên vỗ tay cười to:

- Đúng thế, tại sao không thể là diễn nghĩa, hiện nay chúng ta cũng không phải đang ở thời Tam quốc diễn nghĩa sao?

Bất tri bất giác, Lý Cơ bị đưa vào trong tròng rồi.

Trịnh Ngôn Khánh dùng từ chúng ta chẳng khác nào nói quyển sách này hắn và Lý Cơ cùng tác giả, đến lúc đó có người nghi hoặc hắn có thể lấy Lý Cơ ra làm tấm chắn.

Trịnh Ngôn Khánh có thể thấy được, Lý Cơ hôm nay thất bại sắp tới có thể dương danh.

Như vậy hắn cũng có thể báo đáp...

--------------------------------

Nói chuyện với Lý Cơ đến khuya, Ngôn Khánh cuối cùng cũng đứng dậy mà cáo từ.

Hai người ước định, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày sau buổi trưa, Trịnh Ngôn Khánh sẽ ở lại nghe Lý Cơ giảng giải về Tam Quốc.

Chuyện này đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa tuyệt đối là cơ sở trọng yếu.

Lúc gần đi, Lý Cơ lại dặn dò Ngôn Khánh nên tập trung rèn chữ, hình thành một nền móng viết chữ cho tốt.

Trịnh Ngôn Khánh cung kính đáp ứng rồi ra khỏi học xá.

Trên đường về nhà, Ngôn Khánh tâm tình sảng khoái hơn rất nhiều.

Hắn đi qua đường ngâm nga một tiểu khúc, một bên hướng về phía nhà, khi đi qua một mảng rừn thưa, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên dừng bước lại.

Hắn nhíu lông mày lại, nhìn mảnh rừng trước mắt rồi lớn tiếng nói:

- Người ở trong rừng đừng tránh né nữa, mau xuất hiện đi.

Nói xong, Trịnh Ngôn Khánh cởi bỏ áo choàng bên ngoài của mình ra.

Sau đó hắn để xuống mặt đất, đặt túi xách lên đó.

Từ sau khi theo Tôn Tư Mạc học thuật dưỡng sinh xong, công phu của Trịnh Ngôn Khánh không hề tăng trưởng nhưng giác quan của hắn đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, lúc hắn đi qua khu rừng đã có thể mơ hồ cảm nhận được rằng có nguy hiểm sắt tới. Hắn biết rằng bây giờ chạy cũng không còn kịp.

Từ trong rừng đi ra năm thiếu niên, tuổi tác cũng đã chừng mười ba mười bốn.

Thiếu niên cầm đầu chính là người mà lúc nãy đã bị Trịnh Ngôn Khánh đánh cho đau xương sườn, xem bộ dáng hùng hổ của hắn thì đã bình phục lại. Năm thiếu niên vây quanh, biểu lộ vô cùng hung ác.

- Xú tiểu tử, ngươi có đi ra không?

Thiếu niên cầm đầu hung ác nói:

- Hồi trưa ở học xá ngươi có tiên sinh làm chỗ dựa, bây giờ ta xem ngươi còn có thể dựa vào ai?

Trịnh Ngôn Khánh nhìn những thiếu niên này rồi đột nhiên nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

- Thế nào, ngươi thấy ta buổi trưa không nên giúp Đậu Phụng Tiết sao?

- Chúng ta tìm Đậu Phụng Tiết gây phiền toái liên quan gì đến ngươi? Con mẹ nó, ngươi là gì mà dám ra mặt cho hắn, xú tiểu tử, ta đã chờ ngươi đã lâu, ngươi không phải thích gây náo động sao, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả.

Ngôn Khánh thở dài:

- Các ngươi thật không biết tốt xấu.

Ở buổi trưa ta ngăn cản các ngươi là vì suy nghĩ cho các ngươi, Đậu Phụng Tiết tuy rằng gia cảnh không còn được như trước, nhưng hắn vẫn là con đích truyền, đúng thế, hắn thật sự nhát gan, có thể bị khi dễ nhưng nếu như có người trong thành Lạc Dương này biết thì các ngươi sẽ hiểu hậu quả là thế nào.

Dòng dõi đích tôn, tuyệt đối không thể dễ dàng bị đám người các ngươi khi dễ như vậy.

Đến lúc đó vạn nhất truyền đến tai cha mẹ các ngươi, các ngươi có thể chịu nổi cơn giận lôi đình của họ?

Đám thiếu niên kia giật mình nhìn nhau sợ hãi.

Đúng thế, hiện tại tuy vui vẻ nhưng bọn họ lại quên mất Đậu Phụng Tiết là con của vợ cả, thân phận vượt xa bọn chúng. Mặc dù mẹ của Đậu Phụng Tiết đã chết, cha của hắn không ở Lạc Dương, nhưng những đám người khác họ Đậu không dễ để Đậu Phụng Tiết bị khi dễ như vậy, vạn nhất chuyện này lộ ra đừng nói là bọn chúng ngay cả cha mẹ bọn chúng cũng không gặp may rồi.

Trong nhất thời đám thiếu niên đều lộ vẻ khiếp đảm.

Chỉ có tên thiếu niên đầu lĩnh kia, tuy trong lòng sợ hãi nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ hung ác, hắn dữ dằn nói:

- Mọi người không nên để tên tiểu tử này lừa bịp, Đậu Phụng Tiết là tên nhát gan, căn bản không dám nói cho người nhà, tiểu tử này chỉ hù dọa chúng ta mà thôi... Trịnh Ngôn Khánh hôm nay nếu chúng ta không giáo huấn ngươi thì về sau làm sao có thể diện mà xuất hiện ở trong Học Xá.

Hắn cất tiếng khiến cho những thiếu niên kia ổn định lại.

Tiểu hài tử này cũng giản đến thể diện, giống như bọn chúng xưng bá xưng vương ở trong học xá đã lâu, hôm nay bị Trịnh Ngôn Khánh ngăn cản đã mất hết mặt mũi, mà đầu lĩnh thiếu niên vừa chạm vào Ngôn Khánh đã bại, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Trịnh Ngôn Khánh có thể nhìn ra tâm tư của bọn chúng vừa vặn hắn cũng muốn giãn gân giãn cốt một chút nên cười ha hả nói:

- Thế nào, cùng tiến lên chứ?

- Đối phó với tên tiểu tử nhà ngươi chỉ cần một mình ta là đủ rồi.

Thiếu niên kia lại giận tím mặt nói tiếp:

- Buổi trưa bị ngươi mai phục, nên chiếm tiện nghi, hiện tại ta muốn giáo huấn ngươi cho thật tốt.

Nói xong hắn giơ ngón tay lên:

- Các ngươi đều không được cử động, xem ta thu thập hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc