SOÁN ĐƯỜNG

Dương công nếu như hiến thành ta nhất định phải tìm cách đoạt lại Huỳnh Dương.

Đến lúc đó triều đình truyền tới một đạo chiếu lệnh, cho dù ta muốn giữ cái cổ của Dương công thì cũng chỉ là hữu tâm vô lực, chi bằng ta ngăn cản chuyện này phát sinh, cho dù là Dương công cũng thế, Huỳnh Dương cũng thế, ta hay triều đình cũng thế, trăm vạn sinh linh ở Huỳnh Dương cũng thế đều có lợi.

Trong mắt Lý Ngôn Khánh cho dù Dương Khánh có dâng Huỳnh Dương ra hay không cũng không quan hệ tới đại cục.

Chỉ là một tiểu huyện, lấy lại dễ như trở bàn tay.

Trong ngôn ngữ của Ngôn Khánh toát ra ý tứ, hiện tại hắn không nói ngoa, Trịnh Ngải hộ tống hắn tới đây cũng biểu thị thái độ của Trịnh thị với Liễu Chu Thần, chúng ta tuyệt đối sẽ đứng về phía Lý Ngôn Khánh, tuyệt đối không bỏ qua chuyện Dương Khánh đầu hàng.

Trước đây Ngôn Khánh cùng với Trịnh thị mâu thuẫn với nhau hiện tại giống như đã tan thành mây khói, Liễu Chu Thần nhìn lại Trịnh Ngải, Trịnh Ngải gật đầu như là xác nhận.

Trịnh Ngải buông chén trà nhỏ ở trong tay ra mỉm cười nói:

- Thái độ của Lý lang quân cũng chính là thái độ của Trịnh gia, Phan gia, Thôi gia.

- Trịnh công cùng với Lý lang quân...

- Ha ha, Lý lang quân đoạn tuyệt với Trịnh gia nhưng lang quân có ơn cứu mạng Hoành Nghị tiểu đệ.

Một câu nói này đã đủ cho thấy đáp án của chuyện mấy năm nay Trịnh gia và Lý gia tranh đấu gay gắt. Liễu Chu Thần cười khổ, khẽ gật đầu:

- Nói như vậy ta cũng yên lòng rồi,

Hôm nay ta đến đây chỉ hỏi Liễu lang quân hai chuyện, Dương công khi nào phát động hàng phản tặc, nội tặc là người phương nào?

Liễu Chu Thần lúc này cũng thấy được Dương Khánh muốn lôi kéo thế trụ dâng Huỳnh Dương ra thì khả năng thành công là vô cùng nhỏ.

Với lại mình đã bán rẻ Dương công rồi thì cần gì phải né tránh.

Hắn nói ra chẳng những bảo vệ danh tiết cho Dương công mà còn khiến cho Hanh nhi của mình có tiền đồ rộng lớn.

- Lý lang quân, ta muốn để khuyển tử góp sức...

- Liễu tiên sinh nói lời đó là sai rồi.

Lý Ngôn Khánh cười to:

- Liễu tiên sinh cùng sư phụ ta có giao hảo, Liễu Gia Lễ là huynh trưởng của ta, sao lại nói góp sức hay không góp sức? Đại huynh võ nghệ cao cường dưới trướng ta đệ nhất mãnh tướng cũng không thắng nổi hắn, chỉ cần hắn nguyện ý bất kỳ khi nào cũng có thể tới tìm ta, Kỳ Lân vệ của ta cũng cần người lãnh đạo.

Liễu Chu Thần dĩ nhiên là biết danh tiếng của Kỳ Lân vệ.

Sau cuộc chiến ở Hắc Thạch quan, Kỳ Lân vệ đã tiến hành bổ sung, nhân số từ hai trăm tăng lên tám trăm, đều là cận vệ của Lý Ngôn Khánh.

Kỳ Lân vệ có ba đại thống lĩnh, là Hùng Khoát Hải, Trịnh Đại Bưu, Hám Lăng, hiện tại đều là chính phẩm, tiền đồ bừng sáng, Lý Ngôn Khánh nói ra những lời này, cho thấy Liễu Hanh chắc chắn cấp bậc không thấp hơn chính phẩm.

Chính phẩm... Huỳnh Dương huyện lệnh cũng không hơn cái này là bao.

Liễu Chu Thần còn gì phải do dự nữa.

- Ngày mai dương công ở phủ thiết yến, mời các thế gia ở Huỳnh Dương tới dự, về phần nội tặc chính là Trịnh Hiếu Thanh.

Lý Ngôn Khánh liếc mắt nhìn Trịnh Ngải, Trịnh Ngải lập tức đứng dậy cáo từ, điều này cho thấy hắn muốn báo cho Trịnh Nhân Cơ, sau đó đưa ra sắp xếp thích đáng.

Liễu Chu Thần trong lòng thầm cười khổ: Dương công ơi là Dương công, ngươi tính toán tường tận lại không nghĩ tới Huỳnh Dương Trịnh thị đã sớm đã là thiên lôi Lý Ngôn Khánh sai đâu đánh đó.

- Lang quân lần này mang tới bao nhiêu binh mã?

Ngôn Khánh cười cười:

- Trừ một lá thư không mang tới người nào?

- Lý lang quân tại sao lại lớn mật vậy? Phải biết rằng hiện tại trong tay Dương Khánh có tới 800 binh lính.

- Ha ha, ta có Gia Lễ huynh có thể chống lại thiên quân vạn mã... Liễu tiên sinh không cần phải lo lắng, tất cả nhanh chóng sẽ trôi qua, lúc đó đảm bảo Dương công lông tóc không bị tổn thương, mặt khác ta cũng muốn cho Lý Mật biết rõ hậu quả của việc nhìn trộm Huỳnh Dương.

Nói xong Lý Ngôn Khánh đứng lên chắp tay cáo biệt Liễu Chu Thần.

- Lang quân không biết hôm nay ngủ tại nơi nào?

- À nếu như có chuyện thì phiền tiên sinh báo cáo cho những phi kiệu bên ngoài, tất cả đều là do ta sai bảo.

- Chuyện này Liễu công yên tâm tuyệt đối không có vấn đề gì.

Lý Ngôn Khánh ở đường khẩu chắp tay với Liễu Chu Thần, sau đó cùng với Liễu Hanh bắt chuyện rồi rời khỏi Liễu phủ.

- Cha, Lý lang quân đi rồi sao?

Liễu Hanh đi vào trong phòng nghi hoặc hỏi thăm, Liễu Chu Thần nhắm mắt lại một lúc lâu sau cười ha hả:

- Hiếu Cơ có một hảo nhi tử... đáng tiếc, đáng tiếc.

Nếu như Lý Ngôn Khánh có thể quang minh chính đại dùng thân phận Lý thị tộc nhân mà xuất hiện bằng vào tên tuổi và năng lực của hắn, chắc chắn Lý thị môn phiệt sẽ trọng điểm bồi, dưỡng đáng tiếc, thân phận hiện tại của hắn không thể lộ ra, không cách nào tranh giành thiên hạ, chờ đến khi hắn bộc lộ thân phận thì mọi chuyện đều đã kết thúc, cơ hội của Lý Ngôn Khánh cũng theo Tùy thất mà biến mất.

- Gia Lễ.

- Cha!

- Mọi chuyện đã xong xuôi, con hãy đi theo Lý lang quân đi. Tuy nhiên con cần phải nhớ rõ sau này bất kể Lý lang quân đối đãi với con thế nào, con cũng cần phải phân rõ tôn ti cao thấp, không thể vì Lý lang quân khách khí với con mà không coi ai ra gì, bên cạnh lang quân ngọa hổ tàng long, tuyệt không đơn giản như bề ngoài, con đi theo hắn ta cũng bớt đi một tâm sự, không cần vì con vất vả nữa.

- Cha, con nhớ kỹ.

Liễu Hanh tuy ít đọc sách nhưng không phải là kẻ ngu ngốc, trái lại hắn thông minh hơn bất kỳ kẻ nào.

Liễu Chu Thần nói chuyện ẩn chứa thâm ý, tuy nhiên nghĩ lại, thủ hạ của Lý lang quân đúng là ngọa hổ tàng long, Liễu Hanh vốn cho rằng mình đệ nhất thiên hạ, không ngờ dựa vào Hùng Khoát Hải đã có thể ngăn chặn được hắn, nghe nói anh rể của Lý lang quân còn lợi hại hơn Hùng Khoát Hải vài phần.

Phụ tử hai người ngồi lẳng lặng ở trong phòng không ai nói gì, ai cũng có tâm sự ở trong lòng.

Một ngày bình yên vô sự, Huỳnh Dương rất bình tĩnh không có bất kỳ dấu hiệu chấn động nào.

Ngày hôm sau Dương Khánh thiết yến mời nguyên một đám Trịnh Nhân Cơ và các thế gia ở Huỳnh Dương dự tiệc đây cũng là lần đầu tiên từ khi Dương Khánh đảm nhiệm khoản đãi quan lại Huỳnh Dương.

Trời còn chưa tối, ở bên ngoài cửa phủ quận trưởng Huỳnh Dương đã ngựa xe như nước.

Đường đường là quận trưởng Huỳnh Dương, Tuân Vương đại Tùy thiết yến cho dù là thế trụ môn phiệt cũng không dám tự cao tự đại cho nên bọn họ sớm đã đến dự lễ, mới tới giờ dậu các cỗ kiệu từ bốn phương tám hướng hội tụ lại.

Cưỡi ngựa, ngồi xe?

Không khí phái cho lắm.

Huỳnh Dương mọi người đa phần đều ngồi ở trên kiệu, các thế trụ địa gia hoặc là kiệu tám người khiêng hoặc là kiệu mười người khiêng tùy theo tình huống mà tới.

Màu sắc trên kiệu không đồng nhất, trên đó vẽ các ký hiệu của các thế gia đại trụ.

Ngồi ở trong kiệu đi trên đường tuyệt đối là một chuyện rất thoải mái chỉ là những kiệu phu này cần phải yêu cầu chuyên nghiệp, người bình thường muốn trở thành kiệu phu phải trải qua huấn luyện, khiêng kiệu làm sao cho không bị xóc nảy làm cho người ở trong kiệu cảm thấy dễ chịu đồng thời tốc độ cũng cần phải điều chỉnh theo yêu cầu của người ở trong kiệu, vẻn vẹn hai điểm này không huấn luyện hơn một tháng thì không thể thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc