SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Ngôn Khánh xấu hổ cười cười hắn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Quân khán cổ táng khí, xảo chuyết lưỡng vô thi hán tối cận tiên tần, cố dĩ thù thuần li hồ bộ hà vi giả, hào trúc tạp ai ti hậu túc bất phục tác, thiên tái thùy dữ kỳ.

Văn chương vốn là tự nhiên mà thành, ta chẳng qua vận khí tốt cho nên ngẫu nhiên làm ra một câu.

Nếu bắt ta cưỡng ép làm thơ, thì không thể làm được.

Bùi Thúy Vân viết xong liền nhẹ nhàng làm khô giấy.

Bờ môi anh đào của nàng nhếch lên, lại khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không khỏi rung động không dám nhìn nữa.

- Chuyến đi này không tệ, có thể để Bán Duyến Quân cho một tác phẩm xuất sắc, thúc tổ sau khi trở về nhất định sẽ rất vui vẻ.

Trịnh Ngôn Khánh cười cười một tiếng, cùng Bùi Thúy Vân trò chuyện, trong chốc lát, vì trời đã tối, Bùi Thúy Vân liền cáo từ.

Lạc Dương giờ hợi sẽ đóng cửa thành, cho nên trước giờ hợi hắn phải rời khỏi Lạc Dương.

Bùi Thúy Vân cũng không làm khó Trịnh Ngôn Khánh, hai người sóng vai ra khỏi bức bình phong, được một tác phẩm xuất sắc, Bùi Thúy Vân vô cùng vui vẻ.

Hai người cười nói ra khỏi quán rượu trong ánh đèn rực rỡ.

Bùi Thúy Vân lúc lên xe ngựa đột nhiên cất tiếng nói:

- Gia tổ đầu xuân năm sau sẽ trở lại Lạc Dương, nếu như Trịnh công tử không có chuyện gấp thì hi vọng lúc đó có thể tương kiến công tử.

- Sao?

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình thì Bùi Thúy Vân đã buông màn xe xuống.

Bùi Thế Củ gặp ta làm gì?

Ngôn Khánh từ tay tiểu nhị mà tiếp nhận dây cương, trong lòng vô cùng nghi hoặc trở mình lên trên ngựa, rời khỏi Phong đô thị.

Đối với Bùi Thế Củ này, Ngôn Khánh vẫn có một chút cảnh giác.

Hắn và Đậu Uy không giống nhau, Đậu Uy là một thư sinh có trí tuệ cao, nhưng thủy chung vẫn là thư sinh cho nên trước mặt Đậu Uy, Trịnh Ngôn Khánh có thể thoải mái mà không cần cảnh giác.

Mà Bùi Thế Củ thì khác, đó là một chính trị gia.

Trịnh Ngôn Khánh từ sau khi được Bùi Thế Củ chú ý đã luôn nghe ngóng chuyện về người này.

Nếu như tính luôn cả Đường triều sau này thì Bùi Thế Củ đã trải qua năm đời hoàng đế, vậy mà vẫn đứng vững không ngã, đây quả là một kỳ tích.

Người này văn tài võ lược đều vô cùng xuất chúng.

Đáng sợ nhất là thủ đoạn của hắn, ở thời kỳ Khai hoàng sơ, Hà Đông Bùi thị là đông quyến, chịu sự chèn ép của tây quyến, địa vị tràn ngập nguy cơ, vậy mà Bùi Thế Củ thần không biết quỷ không hay đã làm ra nhiều chiến công, còn mang Bùi Bao Hàm trở về.

Lúc đó thực lực của Bùi thị được tăng cường chẳng những giải quyết được sự bức bách của tây quyến mà còn khiến cho đông quyến áp đảo, Bùi Thế Củ vì vậy mà thuận lý thành chương trở thành tộc trưởng của Bùi thị, vững chắc địa vị của Đông quyến.

Ở cùng người như vậy một chỗ nhất định sẽ có nhiều áp lực.

Trịnh Ngôn Khánh vô cùng đau đầu, trong lò hắn đối với cuộc gặp mặt với Bùi Thế Củ rất không hào hứng.

Bất tri bất giác Trịnh Ngôn Khánh đã đi tới Kiến quốc môn.

Nhìn thấy sắp ra khỏi thành thì đột nhiên có một tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến.

Có người cao giọng kêu lên:

- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi đứng lại đó cho ta.

Ngôn Khánh vô thức ghìm cương ngựa lại, quay đầu lại thì chỉ thấy mười chiến mã từ Thiên Tân kiều xông lại, người đi đầu tuổi chừng mười bốn mười lăm, mày rậm mắt to, tướng mạo quả nhiên kiên quyết.

Cách Ngôn Khánh mười thước, thiếu niên ghìm chặt chiến mã.

Những người phía sau hắn đồng loạt đi xuống, đem Trịnh Ngôn Khánh vây quanh.

Môn tốt của Kiến Quốc môn định đi ra nhưng Môn bá lại kéo hắn lại:

- Ngươi muốn chết hay muốn sống?

- Nhưng mà bọn họ.

- Ngươi không nhìn thấy sao.

Môn bá chỉ vào thiếu niên cưỡi ngựa:

- Đó là Tôn công tử của Mạch tướng quân, chúng ta không quản được đâu.

Môn tốt nghe được thì sợ hãi, lập tức lui về.

Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn đối phương, hắn thật sự không biết thiếu niên này là ai.

Vì vậy chắp tay, định mở miệng hỏi thăm thì thiếu niên cưỡi ngựa kia đã quát:

- Ta tên là Mạch Tử Trọng, ngươi chính là Trịnh Ngôn Khánh?

Mạch Tử Trọng?

Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Tiểu bá vương Trường An trong truyền thuyết là người mặc một bộ cẩm hoa y phục, dáng người khôi ngô cường tráng, trên ngực hiện ra màu đồng cổ, hiển nhiên là do phơi nắng lâu ngày.

Chưa nói đến anh tuấn tiêu sái nhưng có một chí khí oai hùng.

Dưới chân của hắn là mọt con ngựa Ô Chuy Mã, oai phong lầm lẫm.

- Ta chính là Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh bối rối nói:

- Ta biết ngươi là ai, nhưng Mạch công tử, ta và ngươi không quen biết nhau, ngươi mang nhiều người như vậy vây ta lại ở Kiến quốc môn, rốt cuộc là có ý gì?

Mạch Tử Trọng nhất định là tới tìm phiền toái.

Trịnh Ngôn Khánh vô cùng tinh tường mục đích của Mạch Tử Trọng, nhưng lại giả bộ không biết.

Mạch Tử Trọng nói:

- Ta vốn chuẩn bị đi tìm ngươi, vốn không giết được ngươi thì cũng phải đánh gãy cái chân chó nhà ngươi... nhưng hiện tại ta đã thay đổi chú ý. Trịnh Ngôn Khánh ta cho ngươi hai lựa chọn hoặc là bị ta đánh gãy tay chân hoặc lập tức rời khỏi thành Lạc Dương cho ta, trở về quê quán Huỳnh Dương của ngươi, tự mình lựa chọn.

Người này nói chuyện cao cao tại thượng không để ai vào mắt.

Nói chuyện vênh váo hung hăng, lông mày của Ngôn Khánh liền nhăn lại, bình tĩnh mà cười nói:

- Mạch công tử, không biết ý của công tử là sao?

Mạch Tử Trọng biến sắc, giống như muốn phát tác.

Nhưng sau đó hắn lại hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, Trịnh Ngôn Khánh ta nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi. Ta nghe nói ngươi phi lễ với Bùi Thúy Vân tiểu thư, nhưng lại nghe người ta nói, ngươi sau giờ ngọ cùng với Thúy Vân tiểu thư tại quán rượu Đại Định đàm tiếu, ta biết rằng những lời trước kia chỉ là lời đồn... mặc dù là lời đồn trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Ta chán ghét cái bọn thư sinh nghèo kiết xác như ngươi, ỷ vào một bụng chữ tốt mà mua chuộc danh tiếng, cho nên ta không muốn nhìn thấy ngươi ở Lạc Dương nữa, ngươi tự mình chọn đi.

Kỳ thật nói toạc ra Mạch công tử đây là ghen tị.

Chỉ là hắn dùng phương pháp này khiêu khích, Trịnh Ngôn Khánh sẽ không thể cúi đầu trước mặt hắn.

Không nói đên Ngôn Khánh còn phải bái sư ở Lạc Dương, cho dù không có chuyện này hắn cũng không thể nhẫn nhịn., Mạch Tử Trọng hung hăng càn quấy như vậy, hắn cúi đầu thì sau này sao có đất dừng chân ở Lạc Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc