SOÁN ĐƯỜNG

Với thân phận Dũng Tướng Lang Lưu Trường Cung nhận mệnh của Dương Vượng tiến về Lương quận đảm nhiệm chức vụ Hoài Dương Thảo Bộ Đại Sứ cùng với Vương Thế Sung tham gia tiễu sát Lô Minh Nguyệt, công huân lớn lao.

Theo đạo lý mà nói có một nhân vật thân phận hiển hách công huân to lớn như vậy lĩnh quân chắc chắn là không có vấn đề gì.

Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh vẫn cảm thấy lo lắng... Nguyên nhân vô cùng đơn giản bởi vì Lưu Trường Cung hiện tại có đối thủ là Lý Mật chứ không phải là Lô Minh Nguyệt.

Quân Ngõa Cương liên tục cường công ba ngày tử thương vô số.

Mà Hổ Lao quan tuy tổn thất tương đối ít nhưng cũng là số lương khó có thể thừa nhận.

Cũng may là Dương Khánh không ngừng điều phối đội ngũ liên tục chuyển vận về phía Hổ Lao quan, mà binh sĩ ở Hổ Lao quan càng thêm nhanh nhẹn dũng mãnh.

Quân doanh của quân Ngõa Cương lúc này đã trở nên âm lãnh.

Những người còn sống khóc thút thít cho người chết.

AI cũng không biết rằng qua hôm nay ai sẽ vì mình khóc đây.

Lý Ngôn Khánh leo lên trên thành nhìn cảnh đêm tối đen như mực trong lòng hắn thầm cảm khái, những phỉ tặc này kỳ thực cũng chẳng qua là vì ăn không no được bụng bất đắc dĩ phải buông nông cụ cầm đao cầm thương lên, đây là quan bức dân làm phản, nếu như bọn họ có đất trồng trọ,t có nơi để ở có cơm để ăn thì tại sao phải chạy tới nơi này? Nói chung lại vẫn là trách nhiệm của triều đình.

Ngôn Khánh cũng không rõ mình tại sao hiện tại lại đa sầu đa cảm như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh trên cao, chỉ thấy mây đen quay cuồng.

Xem ra tối nay sẽ có gió lớn, cũng không biết sau trận gió này Huỳnh Dương quận sẽ trở nên biến hóa thế nào.

- Tối nay là tới phiên ai túc trực?

- Thiếu gia là Bùi lão hổ và La Sĩ Tín hai người cùng nhau thủ hộ.

- Truyền xuống phía dưới nói rằng tối nay có thể có bão tuyết, các huynh đệ mặc nhiều y phục hơn vào.

Báo với Bùi lão hổ và La Sĩ Tín, thời tiết này cần phải đề phòng phỉ tặc đánh lén... mặt khác, mỗi một đám quân tốt đều được phân phối một chậu than.

Hùng Khoát Hải đáp ứng một tiếng rồi quay người rời đi.

Lý Ngôn Khánh vịn tay vào tường thành nhìn màn đêm tối đen như mực mà thở dài một tiếng.

Bão tuyết cuối cùng đã tới, bay mù trên bầu trời.

Bầu trời trắng xóa một mảng, lộ ra sự tịch liêu không hiểu nổi, ở bên đồng trống gần Thông Tế kênh thi thể ngổn ngang lộn xộn nhanh chóng bị tuyết trắng bao trùm.

Ở cách Thông Tế kênh không xa có một gò núi diện tích không lớn.

Tần Quỳnh tay cầm bội kiếm, khôi giáp dính đầu máu đen rất nhiều nơi đã kết thành băng.

Ở phía sau hắn, hơn trăm tên tùy quân hữu khí vô lực tránh gió sự tấn công của bão tuyết.

- Thúc Bảo.

Một thanh niên văn sĩ tiến tới gọi:

- Cổ phó sứ cho mời.

Tần Quỳnh vội vàng đáp ứng sau đó gọi vài tên thân binh tiến lên ý bảo giám thị động tĩnh dưới núi.

- Cổ phó sứ....

Tần Quỳnh tiến tới một bước một chân quỳ xuống.

Người trung niên kia chính là phụ tá của Trương Tu Đà, Cổ Vụ Bản.

Mà người lúc nãy cho mời Tần Quỳnh chính là con của Cổ Vụ Bản Cổ Nhuận Phủ.

Cổ Nhuận Phủ vừa mới tiến tới đã đỡ Cổ Vụ Bản đứng lên.

Một hồi lâu sau Cổ Vụ Bản mới mở to mắt nhìn thấy Tần Quỳnh liền lộ ra một nụ cười khổ.

Đại Hải sau khi bị tập kích, Cổ Vụ Bản cùng với Tần Quỳnh suất lĩnh một doanh binh mã trong đám loạn quân lao ra ngoài trốn, Tần Quỳnh chuẩn bị tiến về phía Hổ Lao quan, cùng với La Sĩ Tín và Trương Tu Đà hợp lại thì nghe được tin dữ, Tần Quỳnh lúc này không biết phải làm sao cho phải muốn tụ hợp lại cùng với Vương Thế Sung.

Nhưng Cổ Vụ Bản lại không đồng ý.

Cổ Vụ Bản cho rằn Trương Tu Đà đã chết Hổ Lao quan dĩ nhiên không cách nào ngăn cản quân Ngõa Cương công kích.

Lúc này trở về Hổ Lao quan không khác nào chui đầu vào lưới, Huỳnh Dương không cách nào trở về thì chỉ có thể nương tựa Lương quận thái thú Dương Vượng người này trung thành với Tùy thất, tận tâm không kém, từng bình định phản loạn ở Ngụy Quận sẵn tiện tới đó cứu viện.

Cổ Vụ Bản ôm ý nghĩ này xong vừa tới Ung Khâu thì nghe nói Lý Ngôn Khánh ở Hổ Lao quan đã chiến thắng, Tần Quỳnh và Cổ Vụ Bản đều hơi hối hận.

Tuy nhiên Dương Vượng vẫn tiếp nhận họ.

Hơn nữa còn mệnh cho Hoài Dương Thảo Bộ Đại Sứ Lưu Trường Cung làm chủ soái xuất binh cứu viện.

Vốn đường đi rất thuận lợi.

Cổ Vụ Bản từng khuyên can Lưu Trường Cung cẩn thận quỷ kế của Ngõa Cương phỉ tặc nhưng mà Lưu Trường Cung lại không để ở trong lòng.

Dọc đường Tùy quân gặp tao ngộ Ngõa Cương phục kích, tuy nhiên nhân số của đối phương cũng không nhiều, cho nên Lưu Trường Cung cũng không để ý suất bộ truy kích.

Thế nhưng mà Lý Mật ở bên bờ Thông Tế kênh phục kích quân của Lưu Trường Cung.

Hắn cũng sử dụng cách mà Lý Ngôn Khánh đố phó với Ngưu Tiến Đạt và Ngô Hác Các.

Cũng là dụ địch xâm nhập sau đó phục kích chém giết mà thắng lợi, Lý Mật sau đó liên lạc với đám người Mạnh Nhượng mượn binh mã mấy vạn người, Lưu Trường Cung không kịp chuẩn bị bị Lý Mật chém giết thảm bại tới ba vạn người, cơ hồ toàn quân bị diệt, Lưu Trường Cung chết trận tại chỗ.

Tần Quỳnh che chở cho phụ tử Cổ Vụ Bản, chạy trốn tới ngọn núi này lập tức bị đoàn quân Ngõa Cương bao vây.

Cổ Vụ Bản khẽ nói:

- Một bước sai, các bước tiếp theo đều sai... Thúc Bảo hiện tại Lý Mật nhận thiên mệnh, có bản lĩnh hay là chúng ta cần phải đầu hàng.

Đầu hàng?

Đã đến bước này, Tần Quỳnh đầu hàng phỉ tặc thật quá không cam tâm tình nguyện.

- Cổ phó sứ Quỳnh biết phải chọn lựa thế nào, phó sứ cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt chớ hao tổn tâm tư.

Tần Quỳnh an ủi Cổ Vụ Bản một phen rồi quay người ra khỏi.

Hắn ở trên đỉnh núi nhìn một đám Tùy quân đang rét run, Tần Quỳnh cũng biết nếu tiếp tục đánh thì chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.

Huống chi Cổ Vụ Bản cũng cần trị liệu, nếu không sẽ chết chắc ở chỗ này.

Ở sau lưng truyền tới từng bước chân, chính là tiếng chân của Cổ Nhuận Phủ.

- Nhuận Phủ hiền đệ,, chúng ta thật sự không có lối đi rồi....

Cổ Nhuận Phủ cười khổ nói:

- Thúc Bảo, huynh xem hiện tại tình huống của chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?

Hắn do dự một thoáng rồi nhẹ giọng nói:

- Đào lý tử, được thiên hạ, hoàng hậu nhiễu Dương Châu... Thúc Bảo lời tiên tri đó đã trở thành sự thật, Lý Mật luân phiên chiến thắng đây chính là số trời hiện tại chúng ta không thể ngăn cản chỉ có hai con đường một là tận trung với Dương thị hai là tuân theo số trời.

Trong lời nói cũng không có bao nhiêu ý tận trung.

Cổ Nhuận Phủ chờ đợi nhìn Tần Quỳnh, đợi Tần Quỳnh trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc