SOÁN ĐƯỜNG

Ở trong thư phòng, Tổ Thọ cẩn thận mở miệng hỏi thăm, Đỗ Như Hối, Tiết Thu, Trưởng Tôn Vô Kỵ liên tục được ủy thác trách nhiệm, Tổ Thọ dần dần đã được trọng dụng.

Hắn văn từ hoa mỹ, thư pháp xất chúng, có phong cách quý phái, dần dần đã là người không thể thiếu bên cạnh của Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh trầm ngâm một thoáng rồi khẽ nói:

- Ta tạm thời vô tâm để ý tới hắn, chờ khi ta trở về từ núi Thiếu Thất sẽ trò chuyện với hắn sau.

Tô Uy ở Thái Thủy đã bị Lý Ngôn Khánh bắt làm tù binh.

Vì xuất thân và địa vị của hắn không bình thường, hắn là Khai Hoàng lão thần, hiện tại đã quá già, tuy hắn bị Tùy Dạng Đế Dương Quảng cắt chức làm thứ dân nhưng trước khi tới Giang Đô vẫn hạ chỉ cho hắn đi theo, điều này cho thấy Dương Quảng vẫn rất xem trọng Tô Uy.

Người này năng lực xuất chúng, kinh nghiệm quan trường phong phú, lại có mưu trí.

Dựa vào ý định của Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là muốn trọng dụng Tô Uy. Vương Hoàng già rồi, Lý Mật sau khi bị giết thì cũng mất hết hứng thú với thời cuộc. Hai ngày trước Vương Hoàng đã nói với Lý Ngôn Khánh là muốn đem Kỳ Lân đài giao cho Sài Hiếu Hòa, chuyên tâm biên soạn một cuốn sách tên là Đại Nghiệp Khuyết Thất Lục, tâm ý vô cùng kiên định, Lý Ngôn Khánh cũng không thể nào thay đổi được chủ ý này.

Đại Nghiệp Khuyết Thất Lục nói từ lúc Dương Quảng đăng cơ cho tới khi diệt vong.

Vương Hoàng nói:

- Lão phu lớn tuổi, tinh lực đã không còn được như lúc trước, nếu tiếp tục giữ Kỳ Lân đài thì khó có thể không phát sinh sai lầm, hiện tại Kỳ Lân đài bộ khung đã hoàn thành, sau này chỉ cần tiếp tục hoàn thiện là được.

Lão phu muốn soạn sách bình luận về thời Đại Nghiệp, chúa công nếu như thương cảm lão hủ thì hãy để lão hủ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.

Vương Hoàng xuất thân sĩ phu, cả đời bôn ba kiến công lập nghiệp.

Nhưng hắn cả đời không được như ý m uốn, hắn đắc tội với Tùy Văn Đế, đày tới Lĩnh Nam, sau đó được Hán vương Dương Lượng coi trọng, mang hắn tới bên cạnh, nhưng lại không nghe theo đề nghị của hắn. Từ khi Vương Hoàng đi theo Lý Ngôn Khánh xây dựng Kỳ Lân đài mới khởi sắc, coi như đã hoàn thành đại sự. Tuy nhiên Vương Hoàng vẫn mong muốn có thể để lại danh hào ỏ trong sĩ lâm, muốn được sĩ lâm tiếp nhận thì cần phải lưu lại vài thứ.

Lý Ngôn Khánh thấy Vương Hoàng đã quyết định thì cũng không cưỡng cầu nữa.

Sài Hiếu Hòa đích thật là có tài hoa, nhưng Lý Ngôn Khánh cảm thấy còn thiếu chút gì đó.

Từ Văn Viễn là văn sĩ, khó tránh khỏi không thích hợp, Tô Uy thì phù hợp nhưng muốn cho hắn cúi đầu thì rất khó, chỉ dựa vào việc Tô Điệp hiệu lực dưới trướng của Từ Thế Tích thì không đủ, muốn cho lão thần Khai Hoàng như hắn thuần phục thì cần phải dùng thủ đoạn đặc biệt.

Cho nên Lý Ngôn Khánh cũng không vội gặp mặt Tô Uy.

Ở Huỳnh Dương mọi chuyện vẫn còn rất tốt, vẫn bình thường.

Năm ngoái đại bộ phận Hà Nam đã đến mùa thu hoạch, cho nên Trịnh thành, Khai phong Dương thành ba nơi to lớn như vậy luân phiên chiến hỏa vẫn không xuất hiện xói mòn nhân khẩu quá lớn, điều này cũng khiến cho Lý Ngôn Khánh giảm bớt áp lực. Tuy nhiên nếu như có thiên tai không thể nói trước là Lý Ngôn Khánh sẽ mở kho Lạc Khẩu cứu tế dân chúng, hiện tại Lạc Khẩu kho càng ngày càng ít đi, tháng trước Đỗ Như Hối tới đây đòi hai vạn thạch lương thảo khiến cho Lý Ngôn Khánh đau lòng không thôi.

Không chỉ Trịnh thành mà Hà Nội và Cấp quận cũng gặp tình trạng như vậy.

Cấp quận tuy có một Lê Dương kho nhưng vẫn không đủ, Lý Ngôn Khánh với tư cách là Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, cần phải tích súc nông cụ và súc vật, khi Cấp quận cần thì hắn sẽ phải cung cấp ngay lập tức.

Tóm lại Lạc Khẩu kho tuy vật tư dồi dào nhưng đến khi sử dụng sẽ phát sinh hiện tượng giật gấu vá vai, Lý Ngôn Khánh cuối năm ngoái lại tiến hành miễn thuế cho dân chúng.

Nói cách khác trong vòng một năm, hắn không có thu nhập tài chính nào khác, chỉ có thể dựa vào Lê Dương Lạc Khẩu nhị kho mà chi tiêu.

- Tổ tiên sinh, Vĩnh Châu cùng với Trịnh Châu hai nơi đã bắt đầu trưng binh chưa?

- Đã bắt đầu, tuy nhiên Tân lang quân và Trịnh lang quân hơi chậm chạp.

- Hiện tại công việc chế tạo giáo vác chế tạo Công Tử cày phục vụ cho đầu xuân đang rất nặng nề, bọn họ có vẻ không theo kịp.

Công Tử cày chính là Khúc Viên cày mà Lý Ngôn Khánh dựa vào trí nhớ sáng tạo ra.

Trải qua một thời gian dùng thử, dân chúng Huỳnh Dương đối với Khúc Viên cày cơ bản cũng đã tiếp nhận, nhu cầu lập tức tăng cao, Lý Ngôn Khánh bắt đầu để phường nấu sắt của Trịnh gia chế tạo, chuyện này vốn cũng không có vấn đề gì nhưng Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương đang cần tăng cường quân bị không thể trì hoãn, hắn quyết định mở rộng binh mã ở Huỳnh Dương lên năm vạn người, Hà Nội Cấp quận cũng mở rộng thêm hai vạn người, binh lực ở Huỳnh Dương thoáng chốc đã tăng lên gấp hai, rất nhiều quân giới và phú trọng cần phải chế tạo, khiến cho Trịnh gia cũng vô cùng đau đầu.

Vì cam đoan cung ứng, phường nấu sắt Trịnh gia đã phát huy toàn bộ mã lực.

Nhưng chuyện này còn liên quan đến đủ loại vấn đề ví dụ như lắp rắp Khúc Viên cày, quân giới tổ hợp.... tất cả đều tổn hao tâm tư, Trịnh Hoành Nghị vài này trước đó có gửi thư nói, Trịnh Tổ Hành huynh đệ hiện tại bận như điên.

Hoàn cảnh như vậy Lý Ngôn Khánh cũng không thể chế tạo ra thiết bị tự động.

Dù sao để lý luân 1500 năm sau nói cho người bây giờ cũng là rất khó khăn.

Ngôn Khánh biết rõ sau thời Đường giáo sử dụng cơ hồ bị tuyệt tích.

Cho dù là giáo bình thường nhất ở đời sau cũng không nhiều, vì bên trong còn liên lụy đến công nghệ chế tác.

Chế tạo một thanh giáo chuẩn tổn hao tổng cộng gấp 30-50 thanh trường thương bình thường.

Thế nhưng mà uy lực của trường thương không kém hơn giáo bao nhiêu.

Lý Ngôn Khánh cũng hơi khó khăn, không biết cái này lấy hay bỏ đây?

- Như vậy đi nói với Tân lang quân và Trịnh lang quân rằng trường giáo tạm thời không chế tạo, trước hết tân lực chế tạo mâu thủ và trường thương. Phái người nói cho Trịnh Nhân Cơ Trịnh công rằng Công Tử cày không được trì hoàn đầu xuân năm sau phải hoàn thành để sử dụng, nếu không được mời Trịnh gia ra mặt triệu tập tất cả những người lành nghề ở Huỳnh Dương lại.

Tổ Thọ nghe xong gật gật đầu ghi chép lại.

- Lang quân, các phu nhân ở bên ngoài thúc giục mong lang quân mau chóng khởi hành.

Lý Ngôn Khánh nghe được thì cười ha hả.

- Vậy ta đi trước, ngươi đem chuyện ta vừa nói mau chóng hành động.

Còn nữa mệnh cho Hoàng Quân Hán suất bộ vượt qua Hắc Thạch độ mười lăm dặm, ở Long Hổ thiết lập doanh trại, ta muốn trước ngày mười lăm tháng giêng phải hoàn thành bảo trì áp lực với Vương Thế Sung, cho hắn hàng ngày cũng không thể bình an.

- Vâng.

Tổ Thọ khom người tuân mệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc