SOÁN ĐƯỜNG

Trưởng Tôn Vô Kỵ trở về đồng thời còn dẫn theo Bùi Hành Nghiễm.

Ngôn Khánh vừa vào nhà thì Bùi Hành Nghiễm đã hét lên:

- Ngôn Khánh sao ngươi hiện tại mới về, Lam tướng quân phải đi rồi.

- Ta biết rồi.

Lý Ngôn Khánh ngồi xuống lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lần này đi tới Lạc Dương xem ra còn mệt mỏi hơn cả khi đánh nhau với Ngõa Cương.

Không phải là mệt mỏi thân thể mà mệt mỏi tinh thần.

Hắn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương rồi thấp giọng nói:

- Ta vừa cùng với Lam tướng quân chèo thuyền du ngoạn, tình huống đại khái cũng hiểu rõ.

- Sao?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Tình huống thế nào?

- Vương Thế Sung lần này tiến vào Lạc Dương, không chỉ là chủ ý của cá nhân hắn mà còn có Vương thị tộc nhân ở Thái Nguyên phía sau giúp đỡ.

Lam tướng quân nói, Đoạn Mỗ Mỗ cùng với Nguyên thái phủ đều đã đảo hướng về phía Vương Thế Sung, tuy nhiên ông ấy đã thuyết phục được Lô Sở.

- Lô Sở bị thuyết phục rồi sao?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Lý Ngôn Khánh nửa ngày sau đó đột nhiên cười nói:

- Đã như vậy ta cũng không cần phải tìm người dẫn giới.

- Sao vậy, Từ Văn Viễn không chịu dẫn giới sao?

Trưởng Tôn Vô Kỵ xấu hổ cười cười:

- Từ lão cũng không phải không muốn dẫn giới mà không muốn tham gia tranh đấu ở trong triều đình hắn nói với ta nếu như ngươi nguyện ý nghiên cứu học vấn thì hắn sẽ hỗ trợ nhưng chuyện trong triều đình thì hắn không muốn nhúng tay vào.

Ta nhìn ra được, Từ lão hiện tại đã chán nản xem ra không muốn chọc vào thị phi chốn hồng trần.

- Vừa rồi ta cùng với lão hổ nói chuyện xem có thể tìm người khác đứng ra nói tốt cho ngươi không nhưng hiện tại thì được rồi có Lam tướng quân ra mặt không cần chúng ta phải tổn hao tâm trí, như vậy đi, ngày mai chúng ta đi bái phỏng Lô Sở nói tình huống cho ông ấy, rồi tiến hành ý định khác.

- Không thể.

Lý Ngôn Khánh vội vàng khoát tay lại.

- Lô Sở tín tình cương trực, không được làm vậy.

- Hắn sở dĩ bị Lam tướng quân thuyết phục cũng là công tâm nếu lúc này chúng ta bái phỏng thì chỉ sợ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại khiến cho hắn sinh lòng không vui, Lam tướng quân cũng nói không cần phải đi gặp Lô Sở, chúng ta chỉ cần dốc lòng làm việc là báo đáp tình nghĩa này của Lô Sở.

- Vậy chúng ta làm gì bây giờ?

Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi hơi thất vọng.

Vốn lần này hắn định hộ tống Lý Ngôn Khánh đến Lạc Dương rồi thi triển quyền cước không ngờ rằng một nửa tác dụng cũng không có cho nên rất mất hứng.

Vô Kỵ hôm nay ở Củng huyện địa vị rất cao nhưng đồng thời cũng khá xấu hổ.

Hắn không giống như Đỗ Như Hối có xuất thân tiến sĩ có công danh có lịch duyệt cũng không giống như Hứa Kính Tông có thể đón đầu nói hùa Lý Ngôn Khánh, cam nguyện trở thành một con chó ở trong Lý phủ thậm chí so với Tiết Thu còn không có thành tích bằng, Tiết Thu dù sao cũng đã viết qua Thái Bình luận chủ biên Thánh hiền lục, ở trong sĩ lâm cũng có danh tiếng xem như danh chính ngôn thuận.

Chỉ có địa vị của Vô Kỵ là vô cùng xấu hổ.

Quyền lực của hắn cao nhưng mà công thì lại không lập.

Cho nên rất nhiều người khi nhắc tới hắn lại hội đàm chuyện thân sự giữa Ngôn Khánh và Vô Cấu ngụ ý nói là Trưởng Tôn Vô Kỵ dựa vào muội muội của mình mới nhận được tín nhiệm của Lý Ngôn Khánh, Vô Kỵ lúc này không phải giống như Vô Kỵ trong năm Trinh Quán, có thể đa mưu túc trí hỉ nộ không lộ hắn cũng có cá tính có ngạo khí làm sao có thể để mặc người ta nói gì cũng được cho nên lần này Ngôn Khánh tranh đoạt chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, Trưởng Tôn Vô Kỵ tích cực giúp Ngôn Khánh, khiến người khác phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng mà bây giờ....

Ngôn Khánh thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ lộ vẻ mất mát thì liền nở nụ cười.

Hắn dĩ nhiên là minh bạch suy nghĩ của Lý Ngôn Khánh, vì vậy nghĩ nghĩ rồi trầm giọng:

- Vô Kỵ lần này chúng ta tới đây không phải không có thu hoạch, ta có một chuyện giao cho huynh làm.

- Chuyện gì?

- Khổng Dĩnh Đạt và Nhan Tương bọn họ đã đi, Kỳ Lân quán trống nhiều vị trí.

- Kỳ Lân thất viện cũng cần phải duy trì nếu như không có một hai bác học đại nho đương thời tọa trấn chỉ sợ rất nhanh chóng tan rã, Từ Văn Viễn ở Lạc Dương chỉ là bất đắc dĩ không muốn trêu vào hồng trần vậy tại sao không để ông ấy tọa trấn Kỳ Lân quán? Ông ấy không tham dự chính vụ chỉ cần nghiên cứu học vấn, nếu như thành công thì cũng là một công lớn.

- Đúng thế nếu có Từ lão tọa trấn Kỳ Lân quán thì chắc chắn Kỳ Lân sẽ càng thêm vang dội thanh danh.

Hai mắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ sáng ngời hắn vỗ tay khen hay.

Lý Ngôn Khánh nói không sai, hiện tại Huỳnh Dương chiến sự đa đoan, bên ngoài thì có loạn Ngõa Cương, bên trong thì tựa hồ có mâu thuẫn như vậy cần phải xuất hiện một hai nhân vật đương thời nổi tiếng, nếu như Từ Văn Viễn tọa trấn Củng huyện thì có thể có tác dụng vẽ mắt thêm rồng.

Hiện tại thiên hạ khói lửa không dứt, chỉ có Củng huyện bình yên như cũ.

Không chỉ khiến quốc thái dân an mà chuyện này truyền ra ngoài khiến cho danh vọng của Lý Ngôn Khánh tăng lên cực lớn.

Ngôn Khánh hiện tai cũng muốn hiển lộ, lúc này giấu tài quả nhiên không hề thích hợp.

Năm đó Ngỗng công tử vì bản thân kháng chỉ bất tuân.

Hiện tại hắn có binh mã còn sợ gì ai? Cuộc tranh đấu với Vương Thế Sung sớm muộn gì cũng phải xảy ra.

Ngôn Khánh nghĩ tới đây trong lòng đã có kế hoạch.

- Ngôn Khánh cha ta cũng nói, Hà Đông hiện tại cũng không quá an bình, cho nên muốn đưa tỷ tỷ của ta đnế Lạc Dương ở lại.

Bùi Hành Nghiễm đột nhiên nói:

- Tuy nhiên ta cũng không đồng ý, Lạc Dương tình hình hiện tại phức tạp, tên Vương hồ tử kia đã đến không biết sẽ trở thành bộ dạng thế nào cho nên ta cùng với phụ thân thương nghị quyết định để tỷ tỷ ở tại nhà Vô Kỵ một phương diện thuận phiện chiếu cố một phương diện khác thì....

Lý Ngôn Khánh biết rõ đây là Bùi Nhân Cơ thúc giục hắn sớm ngày thành thân với Bùi Thúy Vân.

Nhưng vấn đề là Lý Hiếu Cơ hiện tại không biết ở nơi nào, nếu như không có hắn ra mặt thì thật không thỏa đáng.

Chuyện này cần phải nghĩ biện pháp để giải quyết mau chóng.

Nếu không kéo dài thời gian chẳng những Bùi Nhân Cơ nảy sinh bất mãn mà ngay cả Bùi Hành Nghiễm cũng không ổn.

- Tốt nhất là để cho Bùi Thúy Vân ở Hào Đồi ổ trước.

- Dù sao diện tích ở Hào Đồi ổ cũng vô cùng lớn, Vô Cấu cũng có thêm người nói chuyện, Vô Kỵ ngươi thấy thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc