SOÁN ĐƯỜNG

Lương đình trăng thanh gió mát thổi từng đợt, Kim Thành Tín bất tri bất giác mơ màng thiếp đi.

Đúng lúc này đột nhiên có tiếng động, Kim Thành Tín là người tập võ, cho nên thính giác vô cùng nhạy cảm hắn mở to mắt ra chỉ thấy có một luồng hàn quang bắn tới.

Phập một mũi tên bay vào trong đình, Kim Thành Tín lớn tiếng la lên:

- Có thích khách.

Trong chốc lát bốn phía có mười tên võ sĩ Hoa Lang lao tới.

- Có thích khách, toàn bộ đề phòng.

Kim Thành Tín ngồi dưới đất mồ hôi lạnh đầm đìa vã ra, nếu như vừa rồi hắn phản ứng không nhanh chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn.

Một Hoa Lang võ sĩ tiến tới phái trước, đem Kim Thành Tín đỡ lên, Kim Thành Tín lau mồ hôi lạnh rồi nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy mây trôi nước chảy, trong đình viện cây lá theo gió chập chờn, làm gì có thích khách? Nếu không phải còn mũi tên ở trong lương đình thì Kim Thành Tín còn cho rằng mình đang nằm mơ, vài tên võ sĩ Hoa Lang nhảy lên trên nóc phòng nhưng cũng không thấy thích khách.

Chỉ thấy trên mũi tên có một bức thư, một võ sĩ lấy xuống đưa cho Kim Thành Tín.

Trong thư viết rằng:

- Nghe nói La quốc công chúa tài nghệ vô song, tại hạ ngưỡng mộ vô cùng, muốn cùng với công chúa đi du lạc Đông thủy, mong tiểu quốc tiên giúp cho.

Nếu như tiểu quốc tiên đáp ứng thì giờ thìn ngày mai xin mở rộng mười hai đại kỳ ở Đông Thành xuống, nếu như đại kỳ không hạ, tức là tiểu quốc tiên không đồng ý, khi đó tự gánh lấy hậu quả.

Lạc khoản: Đại Tùy Vân Kỵ Úy, tả kiêu vệ thủy quân giáo úy, Huỳnh Dương Trịnh Ngôn Khánh.

(Lạc khoản: phần đề chữ, ký tên trên thư hoặc bức họa)

Trong thư còn có một phong thư của Kim Đức Mạn, ý cũng giống như Trịnh Ngôn Khánh không khác nhiều lắm, mong Kim Thành Tín cứu giúp nàng trong nguy nan.

Kim Thành Tín sắc mặt tái nhợt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, sau nửa ngày không nói nên lời. Trịnh Ngôn Khánh này không ngờ hung hăng càn quấy như thế, dám uy hiếp ta. Kim Thành Tín nắm chặt nắm đấm miệng cất tiếng:

- Trịnh Ngôn Khánh, ta nhất định phải lấy đầu trên cổ của ngươi.

Giờ phút này hắn cảm thấy nhục nhã vạn phần, lại nghĩ tới Kim Đức Mạn ở trong tay Trịnh Ngôn Khánh thì không khỏi sợ ném chuột vỡ bình quý.

Chuyện này hắn cũng không làm chủ được cần phải báo cáo với quốc chủ nhưng thời gian cấp bách, Kim Thành Tín đang do dự thì bên ngoài đã đi tới một người chắp tay hành lễ với hắn.

- Thực cốt Hoa Lang, Thượng Đại Đẳng thị vệ Thất Túc bái kiến tiểu quốc tiên.

Thượng Đại Đẳng chính là chức quan của La quốc, cũng cùng loại với thừa tướng, chỉ vẻn vẹn ở dưới Văn Nô.

Mà Thực Cốt Hoa Lang là chỉ nhị cốt, không phải vương thất Hoa Lang, người này thân cao bảy xích, toàn thân chắc nịch.

Hắn tên là Thất Túc, tuy cũng là Hoa Lang nhưng lại trung thành với mỹ thất.

Đồng thời đảm nhiệm chức phó tướng của Mộc Hoành trấn, một mặt là hỗ trợ Kim Thành Tín, một phương diện khác cũng có ý định giám thị Kim Thành Tín. Kim Thành Tín đương nhiên cũng biết ý đồ của Thất Túc, trên khuôn mặt có hơi chán ghét nhưng vẫn nở ra nụ cười ôn hòa.

- Thất Túc quân, có phát hiện ra thích khách không?

Thất Túc lắc đầu liên tục:

- Thích khách hành tung kỳ bí, mạt tướng căn bản chưa từng thấy hắn.

Kim Thành Tín do dự một lúc sau đó hạ quyết tâm đem bức thư giao cho Thất Túc xem.

- Đây là thư do thích khách để lại, còn có cả thư do công chúa điện hạ cầu cứu. Theo như trong thư, Trịnh Ngôn Khánh muốn chúng ta nhường đường thủy, cho bọn chúng lên thuyền sau đó sẽ thả công chúa trở về. Ta đang suy nghĩ có nên đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ hay không?

- Tiểu quốc tiên, vạn lần không được đáp ứng.

Thất Túc nghe được không hề do dự mà nói:

- Người Cao Ly phái sứ giả, nếu như chúng ta giữ lại Trịnh Ngôn Khánh hoặc thả hắn ra thì chẳng phải là không xem bọn họ ra gì sao? Hoàng đế nhà Tùy đã lui binh, thắng bại không biết, nếu như hoàng đế nhà Tùy chiến bại, người Cao ly đương nhiên sẽ hỏi tội chúng ta, khi đó khó tránh khỏi việc khởi binh đồ thán, mà ti chức và quốc tiên cũng chính là người chịu tội.

Kim Thành Tín nói:

- Nhưng nếu công chúa gặp nạn, chúng ta cũng khó tránh khỏi tội trạng.

- Chuyện này....

Thất Túc cũng hơi đau đầu.

Ở Kim Thành, tộc nhân của mỹ thất và vương thất tranh đấu nhau kịch liệt, nếu như Kim Đức Mạn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quốc chủ hỏi tội thì Kim Thành Tín là vương thất, lại có Văn Nô bảo hộ, cha mẹ của hắn đều là trọng thần trong triều đình, tộc huynh là Kim Long Thụ khống chế binh mã Kim thành.

Cho nên Kim Bá Tịnh sẽ hỏi tội Kim Thành Tín, nhưng tuyệt đối không trọng phạt.

Không trọng phạt Kim Thành Tín thì khẳng định sẽ hỏi tội hắn, Thất Túc cũng không dám cam đoan rằng tộc nhân mỹ thất có thể bảo vệ tính mạng cho hắn.

Thất Túc nghĩ tới đây, không khỏi khó xử, hắn nhìn qua Kim Thành Tín, trầm ngâm một chút, linh cơ chuyển động rồi nảy ra ý hay:

- Tiểu quốc tiên mạt tướng có một kế, có thể giữ lại Tùy quân lại có thể giải cứu công chúa.

Kim Thành Tín vội hỏi:

- Xin hỏi là kế gì?

- Tiểu quốc tiên giả bộ đám ứng tên Trịnh Ngôn Khánh này, ngày mai chúng ta hạ cờ ở đầu thành.

Trịnh Ngôn Khánh muốn đi đường thủy, chúng ta có thể lên thuyền bố trí võ sĩ Hoa Lang mai phục, tiểu quốc tiên lại dùng tinh binh nghênh đón, mạt tướng thì nấp ở trong thuyền, Trịnh Ngôn Khánh và công chúa lên thuyền, mạt tướng sẽ ra tay cứu công chúa.

sau đó tiểu quốc tiên lại phát động ở độ khẩu, mạt tướng và quốc tiên nội ứng ngoại hợp, đem Trịnh Ngôn Khánh toàn bộ giết chết, vừa bảo vệ tính mạng của Trịnh Ngôn Khánh, vừa không phụ người Cao Ly, nhất cử lưỡng tiện, không biết tiểu quốc tiên có thấy đúng không?

Kim Thành Tín nghe được thì mừng rỡ, Thất Túc này bề ngoài tuy thô lỗ nhưng bên trong thì thâm trầm khó trách mỹ thất coi trọng như vậy... Chỉ tiếc hắn không hiệu lực cho vương thất. Kim Thành tín trầm ngâm rồi quyết định:

- Vậy theo lời nói của Thất Túc.

Hai ngày mưa phùn trôi qua Đại Nghiệp năm thứ tám thời tiết nóng bức vô cùng, mưa phùn khiến cho không khí càng thêm ẩm ướt, không hề có cảm giác mát mẻ mà buồn bực vô cùng.

Sĩ tốt mai phục bên ngoài độ khẩu cùng với ẩn nấp trong khoang thuyền đều là Hoa Lang võ sĩ.

Kim Thành Tín khoác một bộ áo bào, tay cầm trường đao, tay kia thả lỏng về phía sau, lỗi lạc đứng ở trước bến thuyền toát ra khí thế ngút trời. Cũng may thời gian trôi qua tuy lâu nhưng từ nhỏ hắn đã học võ nên sức chịu đựng cũng vượt xa thường nhân.

Hắn nhìn vào con thuyền đang neo đậu trên bến lại nhìn về phía xa xa.

Dọc theo con sông đã ẩn nấp hơn một nghìn quân sĩ Cao ly, những quân tốt này đều là đến từ Nguyên sơn, người cầm đầu tên là Phác Xương Kim, một tên mãnh tướng thân kinh bách chiến, võ nghệ cao cường. Không biết hiện tại trốn trong bụi cỏ lau, bọn chúng có tư vị gì.

Kim Thành Tín quyết ý phục kích Trịnh Ngôn Khánh đã cùng với Thất Túc nghiên cứu cẩn thận một phen.

Bình luận

Truyện đang đọc