SOÁN ĐƯỜNG

Đối với Dương Khánh, trí nhớ kiếp trước của Lý Ngôn Khánh hoàn toàn không có một chút ấn tượng.

Nhưng mà ba năm quan sát tiếp xúc ngắn ngủi, Lý Ngôn Khánh loáng thoáng đã cảm thấy muốn khống chế Huỳnh Dương thì chỉ có hai con đường hoặc là tạo phản hoặc là làm quan.

Lý Ngôn Khánh cũng biết nhược điểm của mình, hắn danh khí và lai lịch cũng đủ nhưng luận về niên kỷ thì hắn vẫn còn quá nhỏ, nếu năm nay 30 tuổi thì có thể đi tranh giành nhưng vấn đề là hắn hiện tại mới chỉ gần 20 mà thôi. Đây là một chức vụ hệ trọng rất lớn.

Ở trong quân đội chỉ có công huân am hiểu binh pháp võ nghệ không kém gặp mấy trận chiến sự là có thể lên chức dễ như trở bàn tay, nhưng quan viên địa phương thì không như vậy, cần phải có tư lịch kinh nghiệm, nếu đảm nhiệm một huyện thì có thể nhưng đảm nhiệm làm quận trưởng một quận thì tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên hắn muốn khống chế Huỳnh Dương quận thì có danh vọng đặc biệt hoặc quân công đặc biệt thì cũng chỉ là một điều kiện phụ trợ mà thôi, muốn nắm chắc Huỳnh Dương quân trong lòng bàn tay thì cần phải có một bù nhìn trong tay mình.

Dương Khánh chính là bù nhìn thích hợp nhất.

Nếu như Dương Khánh biết ý đồ này của Lý Ngôn Khánh thì không nói nhiều lời lập tức chém đầu nhưng hiện tại Dương Khánh không biết, thậm chí vô cùng tín nhiệm coi Lý Ngôn Khánh là tri kỷ của mình.

Lý Ngôn Khánh cần phải khiến cho Dương Khánh càng thêm tín nhiệm, thêm ỷ lại vào hắn.

Thủ đoạn này không phải dễ dàng sở dĩ Ngôn Khánh cự tuyệt ở Huỳnh Dương cũng là như vậy.

- Kính Tông không cần phải lo lắng, Địch Lý không có khả năng tồn tại với nhau.

Một bên là thế trụ đệ tử, tài học uyên bác một bên là một bạch thân, hai người không thể hợp tác với nhau, huống hồ thanh danh của Lý Mật cũng vượt qua Địch Nhượng.

- Ta dùng kế ly gián một phần vì Kim Đê quan, một phần vì tăng thêm mâu thuẫn giữa hai người Địch Lý.

Hứa Kính Tông hoảng sợ nhìn Lý Ngôn Khánh, chẳng hiểu tại sao hắn cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Hứa Kính Tông nuốt một ngụm nước miếng rồi nói:

- Ý của phủ quân là?

- Không đầy một năm, Địch Lý nhất định là như nước với lửa.

Lý Ngôn Khánh xoay người trên ngựa cười nói với Hứa Kính Tông

- Hơn nữa ta còn có thể khẳng định, ngày Địch Lý sống mãi với nhau cũng sắp tới rồi.

Đi một bước xem mười bước.

Hiện tại thi hành kế sách chính là dùng cho một năm sau.

Hứa Kính Tông không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì nhưng đối với suy nghĩ kín đáo mạch lạc của Lý Ngôn Khánh hắn có cảm giác không rét mà run.

Có lẽ người này thật sự sẽ làm ra một sự nghiệp trọng đại.

Trong lịch sử bất kể là chính sử hay ở trong diễn nghĩa Địch Nhượng cũng có một kết cục đầy bi kịch, Ngôn Khánh cũng không có cách nào thay đổi trái lại hắn còn mong muốn Ngõa Cương sống mái với nhau càng sớm.

Dù sao Ngõa Cương cũng không giống như tranh quyền đoạt lợi trên triều đình.

Quân Ngõa Cương chính là một đám giặc cỏ khởi nghĩa nông dân, không có chuẩn bị tư tưởng chính trị, mà chỉ dựa vào chữ nghĩa, khi Lý Mật và Địch Nhượng sống mái với nhau đã phá hủy chữ nghĩa này.

Lý Ngôn Khánh không hi vọng Lý Mật uy hiếp hắn quá lớn cho nên mượn tay của Địch Nhượng làm suy yếu thực lực của Lý Mật.

Lý Mật sớm ngày sống mái với Địch Nhượng thì thực lực của hắn càng yếu, Ngôn Khánh càng dễ ứng đối.

Mà hắn sớm sắp xếp kết cục này cũng vì Hứa Kính Tông.

Hứa Kính Tông là một người rất thông minh, mà người thông minh Lý Ngôn Khánh không biết làm sao để đối phó, chỉ có cách khiến cho hắn sinh ra sợ hãi, một khi Hứa Kính Tông sợ hãi thì về sau hắn càng trung thành với Lý Ngôn Khánh.

Mà Lý Ngôn Khánh cũng cần có một người tài hoa như vậy để đi theo.

Dọc đường về Củng huyện Lý Ngôn Khánh lại mệnh cho Tô Liệt cùng với Hứa Kính Tông trở về Hắc Thạch quan trước .

Hắn thì mang theo Thẩm Quang cùng với Vương Phục Bảo và 24 Kỳ Lân vệ nghỉ ở trong Củng huyện, từ khi hắn rời đi tới nay đã tới hai ba tháng chưa trở về nhà, mà hiện tại Sài Hiếu Hòa giữ chức ở đây khiến cho Ngôn Khánh ít nhiều không yên tâm.

Lý Ngôn Khánh đột nhiên trở về khiến cho già trẻ lớn bé ở đây trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Cao phu nhân và Trưởng Tôn Vô Cấu một tháng trước đã dời tới nơi ở mới, hai địa phương cách nhau cũng không xa nhưng cũng không thuận tiện đi lại như lúc trước khiến cho Mao Tiểu Niệm cảm thấy rất cô tịch, cũng may nàng còn có hai con chó ngao làm bạn.

- Thiếu gia lần này thiếu gia trở về bao lâu sẽ đi.

Dù là quản sự của Lý phủ, Mao Tiểu Niệm vẫn như trước tự tay múc nước rửa mặt cho Lý Ngôn Khánh.

Lý Ngôn Khánh tiếp nhận cái khăn mặt trong tay nàng rồi nói:

- Hai ba ngày nữa lão Đỗ sẽ tới Hắc Thạch phủ phủ.

- Đỗ đại ca sẽ tới sao?

Mao Tiểu Niệm kinh ngạc mà hỏi.

Lý Ngôn Khánh gật đầu:

- Lão Đỗ nói trong vòng mười ngày sẽ tới Củng huyện tính toán thời gian thì hai ba ngày nữa sẽ tới, Tiểu Niêm ngươi hỏi làm gì vậy?

- À không có gì...

Mao Tiểu Niệm đỏ mặt lên.

Tuy nói rằng mùa thu qua đi, nhưng tiết trời cũng không mát mẻ cho lắm.

Kỳ thật thời tiết vẫn còn nóng bức khiến cho mọi người ăn mặc cũng không có quá nhiều biến hóa, Mao Tiểu Niệm mặc một chiếc váy màu ánh biếc, chiếc áo màu trắng mỏng manh động lòng người, da thịt trắng toát, hết sức hấp dẫn.

Tiểu Niệm đã không còn là tiểu nha đầu 14 tuổi trước kia tới Lạc Dương nữa.

Hiện nay nàng đã trưởng thành thành thục, Lý Ngôn Khánh cũng không phải là một người háo sắc tuy nhiên từ trước tới giờ, mười chín năm qua hắn ngoại trừ lần tiếp xúc mập mờ với Bùi Thục Anh thì vẫn bảo trì thân đồng tử lúc này nhìn thấy Mao Tiểu Niệm thì không khỏi lòng gợn sóng.

- Gần đây trong nhà thế nào?

Mao Tiểu Niệm cất tiếng nói:

- Hết thảy bình thường, à đúng rồi gần đây Sài huyện lệnh rất sinh động, thường xuyên có người tới nhà bái phỏng.

Còn nữa, sai dịch của hắn đã thay đổi phân nửa, sau công tào thì có tới bốn người không tới từ bản địa.

- Sao?

Lý Ngôn Khánh lập tức có hứng thú.

- Những người kia là người ở đâu?

- Nghe nói là đồng hương của Sài huyện lệnh tuy nhiên tiểu nữ nhớ rõ Sài huyện lệnh hình như tới từ Giang Nam, mà những người kia đều có khẩu âm phương Bắc.

Lý Ngôn Khánh cười nói:

- Sài huyện lệnh từng làm quan ở Giang Nam, chứ không phải nói là người phương nam.

Mao Tiểu Niệm nghĩ rồi thè lưỡi nở ra nụ cười.

- Trong đó có những chức vụ nào thay đổi.

- À, hộ tào binh tào thương tào đều thay đổi.

- Nói như vậy Sài huyện lệnh đối với đồng hương rất chiếu cố.

Ngôn Khánh mỉm cười nhưng lại sinh ra cảnh giác.

Bình luận

Truyện đang đọc