Đi vào trong Đông Sỉ phường, không ngờ Trưởng Tôn Thịnh không có ở nhà.
Bọn họ nhân nói, Trưởng Tôn Thịnh sáng sớm đã đi dò xét khắp nơi, đoán chừng liên quan đến chuyện của Di Lặc áo trắng.
Cao phu nhân cũng đã mang theo Trưởng Tôn Vô Cấu và Trưởng Tôn Vô Kỵ đi chùa Hương Sơn dâng hương, buổi tối mới trở về.
Cho nên trong phủ, ngoại trừ thê thiếp của Trưởng Tôn Thịnh thì không còn ai cho nên Ngôn Khánh cũng không mạo muội bái kiến, để lại danh thiếp, mong khi Cao phu nhân trở về thì quản gia chuyển cáo một tiếng.
Rời khỏi Đông Sỉ phường, Trịnh Ngôn Khánh đi thăm Hùng Đại Hải bị nhốt ở trong ngục.
Thoạt nhìn, Hùng Đại Hải không tệ, mặt mày hồng hào, cơ thể béo tốt.
Sống một mình trong một căn phòng, hắn ngoại trừ thiếu tư do thì tất cả đều rất tốt, chỉ là thời tiết càng ngày càng nóng, trong nhà tù càng thêm oi bức, vì vậy Trịnh Ngôn Khánh liền bỏ một chút tiền, mong Đồng Hoàn có thể đổi một tù thất cho Hùng Đại Hải.
Nhà tù tận trong cùng trước kia nay đã được đổi gần cửa ra vào hơn.
Ở đây thông gió mát mẻ, ít nhất là không bị oi bức như trước, dù sao Hùng Đại Hải cũng không có khả năng chạy trốn, đa phần thời gian hắn đều luyện công đánh quyền.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ.
Thăm xong Hùng Đại Hải, Trịnh Ngôn Khánh đã hơi mệt mỏi.
- Chúng ta trở về.
Hắn vốn định đi Đại Định tửu lâu nhưng ngẫm lại, nơi đó ngư long hỗn tạp, Đóa Đóa cũng chưa chắc sẽ xuất hiện.
Không gặp đoát, thì tới Đại Định tửu lâu ý nghĩa cũng không lớn.
Vì vậy Thẩm Quang đánh xe, đưa Ngôn Khánh trở về Trịnh phủ.
- Thẩm đại ca, Lạc Dương so với trước kia thì tiêu điều đi không ít.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Quang gật gật đầu:
- Đâu chỉ là tiêu điều hơn, Phòng đại nhân tăng cường sửa trị Di Lặc áo trắng, đặc biệt đối với tín đồ vô cùng càn quét, khó tránh khỏi tình huống dẫn đến thế này, ta nghe nói, bởi vì chuyện của Di Lặc mà có rất nhiều người liên quan, hiện tại mấy nghìn người không dám ra khỏi cửa, sợ bị liên luỵ.
Chỉ là mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều, đặc biệt là những tín đồ vô tri sau khi bị giải phóng về, mọi người đã an tâm hơn.
Rất khó tưởng tượng, mười ngày trước thành Lạc Dương có cảnh tượng gì.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên cảm thấy sợ hãi: Nếu như mình sống ở thời kỳ Tam Quốc, đối mặt với thảm họa Thái bìn kia thì làm sao có thể sinh tồn?
Phải biết rằng, loạn Thái Bình đạo về quy mô đáng sợ hơn nhiều so với Di Lặc hôm nay.
- A, đây không phải là Nhục Phi Tiên hay sao?
Một thanh âm quen thuộc truyền đến khiến Trịnh Ngôn Khánh đang miên man suy nghĩ thì trở lại thực tại.
Hắn thầm xem xét thì chỉ thấy Bùi Thục Anh đang cưỡi một con ngựa, cùng với mười mấy tên gia nô từ phía đối diện mà đi tới.
Bùi Thục Anh không nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh nhưng lại nhìn thấy Thẩm Quang.
Ở Yển Sư một thời gian ngắn, nàng đối với Thẩm Quang càng thêm hiểu rõ, biết hắn ở Thông Xa phố từng có thanh danh Nhục Phi Tiên.
- Tiểu Yêu, ngươi tại sao cũng ở đây?
Bùi Thục Anh sau khi nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh thì cũng lập tức phóng ngựa tới.
Nàng khẽ uốn lưng eo, duỗi bàn tay thon ngọc nắm chặt lỗ tai của Trịnh Ngôn Khánh.
- Ta không phải đã bảo ngươi ở nhà cho tốt hay sao, tại sao ngươi không nghe lời? Hôm qua vừa trở về, hôm nay tại sao đã ra khỏi rồi?
Thời gian đầu hạ, xiêm y trên người có hơi mỏng manh.
Bùi Thục Anh khẽ cong eo, Trịnh Ngôn Khánh có thể nhìn thấy được khe rãnh trắng nõn bên trong, còn có hai điểm đỏ tươi.
- Cô cô, cô cô nhẹ một chút đi, ta không phải chạy loạn mà đi tới Đông Sỉ phường, bái kiến sư phụ.
Chà, khe rãnh của cô cô quả nhiên là lợi hại.
Trịnh Ngôn Khánh trong mắt đảo quanh, cố gắng tránh khỏi địa phương mê người kia, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhịn không được lại đưa mắt nhìn.
Tuy nhiên Bùi Thục Anh không cho hắn có cơ hội nữa.
Nàng buông lỏng lỗ tai của Trịnh Ngôn Khánh mà ngồi thẳng lên:
- À, hóa ra là như vậy, báo đáp ân tình cũng tốt, chỉ là ta nghe phụ thân nói, đại tướng quân đã đi dò xét quân phủ các nơi, đoán chừng hai ba ngày nữa mới trở về, chỉ sợ ngươi lần này đến không gặp.
- Nhưng mà tại sao ngươi không nói ngay từ đầu?
Bà cô này, có cho ta nói đâu.
Trịnh Ngôn Khánh xoa xoa lỗ tai, đối với việc Bùi Thục Anh không nói đạo lý, hắn không thể làm gì.
- Tuy nhiên ngươi đã ra khỏi nhà thì hãy theo ta đi dự tiệc.
- Sao?
Bùi Thục Anh cười cười:
- Tiểu nương tử nhà ngươi muốn khoản đãi khánh nhân, cho nên bao nguyên một chiếc thuyền trên Lạc Thủy, ta cũng muốn đi qua.
- Vốn ta cũng không muốn đi nhưng ở trong nhà đúng là phiền muộn.
- Vừa vặn gặp ngươi, vậy thì đi cùng ta.
Cái gì là tiểu nương tử nhà ta?
Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên là hiểu Bùi Thục Anh nói tới ai.
Mặt hắn nhất thời đỏ bừng, muốn cự tuyệt nhưng không có cách nào, Bùi Thục Anh liền ra lệnh với Thẩm Quang:
- Nhục Phi Tiên ngươi cũng đi.
Thẩm Quang nhìn thoáng qua Trịnh Ngôn Khánh, thấy Trịnh Ngôn Khánh gật đầu thì cũng đi theo.
Một đoàn người từ từ đi tới cửa sông Lạc Thủy.
Một chiếc thuyền đang neo đậu ở bờ sông, Bùi Thục Anh xuống ngựa, kéo theo Trịnh Ngôn Khánh bước lên đó. Bùi Thúy Vân hôm nay mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, thanh tú động lòng người.
Đứng bên cạnh Bùi Thúy Vân là một thiếu nữ áo trắng, vừa mềm mại lại vừa oai hùng.
Bùi Thúy Vân nhìn thấy Bùi Thục Anh lại nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh thì không khỏi khẽ giật mình, trên khuôn mặt khẽ hiện ra một vẻ ngượng ngùng.
- Thúy nhi, đang yên bình, ngươi xấu hổ cái gì?
Thiếu nữ áo trắng cảm thấy thái độ ngượng ngùng của Bùi Thúy Vân thì cất tiếng hỏi.
Tuy nhiên Bùi Thúy Vân chưa trả lời nàng cũng nhận ra Bùi Thục Anh nên lập tức cười vui vẻ nói:
- Bùi cô cô, đi qua bên này.
Sau đó nàng thấp giọng nói:
- Thúy nhi, cô cô tại sao lại mang theo một tiểu nam sinh, chưa từng nghe qua cô cô có hài tử.
Bùi Thúy Vân đỏ mặt, vội vàng giải thích:
- Vân Tú, ngươi chớ nói lung tung, đây không phải là hài nhi của cô cô mà là Trịnh công tử.
Thiếu nữ kia tên là Lý Vân Tú, Ngôn Khánh cũng hiều kỳ dò xét, trong lòng thầm cảm thán: Nàng ta hẳn là Bình Dương công chúa?
Trong lịch sử, trong chư nữ của Lý Uyên thì tam nữ là người có hào khí lớn nhất.