SOÁN ĐƯỜNG

Hai tên thư ký hai người nhìn nhau, sắc mặt cả hai tái nhợt như hai tờ giấy.

Vừa rồi bọn họ chỉ vui miệng mà nói thôi, quên mất thân phận của Lý lang quân. Đúng thế lời này nếu truyền ra ngoài thì sẽ dẫn tới phiền toái gì, đúng như Liễu Chu Thần nói, cho dù Lý lang quân không gây phiền phức thì Tuân vương vì muốn phủi sạch quan hệ cũng lấy đầu của bọn hắn.

Liễu Chu Thần đi đến cửa vương phủ, duỗi cái lưng mệt mỏi đưa tay gọi cái kiệu ở không xa, nhìn thấy cái kiệu này, khuôn mặt của Liễu Chu Thần nhịn không được nở ra một nụ cười, hôn lễ náo nhiệt của Lý Ngôn Khánh sau khi chấm dứt hắn đã phát hiện ra một chuyện, ở Củng huyện Huỳnh Dương Quản thành và các huyện thành khác đầu đường cuối ngõ đều xuất hiện các loại kiệu đủ loại hình dáng.

Đây cũng là vì ảnh hưởng bởi ba cỗ kiệu trong hôn lễ của Lý Ngôn Khánh.

Mọi người đối với sự vật mới lạ đều có phần hiếu kỳ, hơn nữa cái đại kiệu sáu mươi bốn người khiêng kia đúng là đã để lại ấn tượng quá nhiều.

Đường đường là vật phẩm mà Ngỗng công tử sử dụng dĩ nhiên là rất tốt.

Đây cũng là hiệu ứng của danh nhân.

Tuy nhiên đại kiệu sáu mươi bốn người khiêng không dễ mà làm được, cho nên Đường Nhân thương hội chỉ thường làm kiệu hai người khiêng hoặc bốn người khiêng.

Nếu như muốn làm một cỗ kiệu lớn thì phải tổn hao tiền tài vô số, cực kỳ đắt đỏ, còn kiệu hai người khiêng thì lại rất rẻ, Đường Nhân thương hội cũ chỉ cho thuê chứ không bán, Củng huyện là nơi đầu tiên xuất hiện người thuê kiệu.

Hai người cho thuê kiệu khiêng kiệu từ đầu đường tới cuối đường có thể thu mười tiền.

Kể cả Liễu Chu Thần cũng có thói quen xuất nhập phủ cưỡi kiệu.

Đi trong phố chỉ mất mười tiền mà thôi, đối với thu nhập của mình, Liễu Chu Thần cũng thấy không phải tổn hao gì quá xa xỉ.

Liễu Chu Thần ở trong kiệu, lắc lư thoải mái dễ chịu, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn ngủ.

Tuy nhiên hắn nhanh chóng phát hiện ra tình hình không đúng, hắn vén rèm lên thì thấy chiếc kiệu đang hướng về phía Động Lâm hồ liền kêu lớn:

- Ngừng lại các ngươi đi đâu vậy?

- Liễu tiên sinh yên tâm, chúng ta không có ác ý, chỉ là chủ nhân nhà ta muốn gặp tiên sinh một lần cho nên phải dùng biện pháp này.

- Chủ nhân nhà các ngươi là ai?

- Tiên sinh đến thì khắc biết.

Liễu Chu Thần hỏi lại nhưng kiệu phu lại không mở miệng.

Trong lòng hắn thầm lo lắng, vô ý thức tìm vũ khí phòng thân.

Chỉ nghe đằng sau kiệu truyền tới một thanh âm lạnh như băng.

- Liễu tiên sinh, không được vọng động nếu như làm tiên sinh bị thương chủ nhân nhà ta nhất định sẽ trách phạt chúng ta.

Ý tứ trong lời nói là cho dù ta giết ngươi thì cũng chỉ bị trách phạt một thoáng.

Nghe lời nói của đối phương Liễu Chu Thần biết rằng những người này làm sao có thể là phỉ tặc cho được. Cường đạo? Hay là? Liễu Chu Thần trong chốc lát loạn cả lên, hắn không biết đối phương là người phương nào nhưng xem ra trước khi hắn gặp mặt vị "chủ nhân" kia thì sẽ được an toàn, và điều kiện an toàn là không được phản kháng.

Không biết ai mà lớn mật như thế.

Liễu Chu Thần dứt khoát yên lặng không bối rối nữa.

Chỉ trong chốc lát chiếc kiệu đã được đặt xuống đất.

- Liễu tiên sinh đắc tội rồi.

Chiếc kiệu vừa được dừng lại, Liễu Chu Thần đánh bạo đi xuống kiệu.

Ở trước mắt hắn chính là một tòa phủ đệ hoa mỹ, nhìn dáng vẻ bên ngoài thì có thể biết được là tú mỹ động lòng người, Động lâm hồ ở bên cạnh sóng gợn lăn tăn.

Liễu Chu Thần hít một hơi thật sâu rồi đi vào trong cửa hông.

Ở sau chính là một hậu hoa viên.

- Liễu tiên sinh chủ nhân đang ở trên lầu chờ đợi.

Một nam tử ba mươi tuổi nghiêng người nhường đường.

Liễu Chu Thần ổn định tâm thần nhẹ nhõm cất bước đi theo nam tử kia trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Chỉ thấy ở trong lầu bày rượu và thức ăn, ở trên thực án là một thanh niên mặc áo dài màu xanh nhạt, quay lưng về phía Liễu Chu Thần nhìn Động Lâm hồ phía xa xa.

- Lý lang quân.

Liễu Chu Thần liếc mắt là có thể nhận ra chủ nhân của tấm lưng kia hắn liền giận dữ:

- Ngươi đây là có ý gì?

- Mười hai năm trước lúc ta tám tuổi được Trưởng Tôn tướng quân ưu ái, làm môn hạ của Phích Lịch đường.

- Lúc ấy chính là thanh minh, An Viễn đường rung chuyển không thôi, ở bên trong Trịnh thị gia tộc tranh đấu không ngừng, lại có Trịnh thị phía nam, ý đồ đoạt lấy An Viễn đường, ta lúc đó vì tổ phụ bày mưu tính kế, ổn định An Viễn đường, giành được chức vụ tộc lão cho tổ phụ.

Những ruộng đất và nhà cửa này là do Trịnh công ban thưởng tặng cho tổ tôn hai người chúng ta.

Địa điểm là do tổ phụ chọn, phòng ở là do tổ phụ một tay kiến tạo, ta biết rõ cả đời ông ấy có hai tâm nguyện một là quy tông về Trịnh thị hai là có thể vô ưu vô lự, thưởng thức cảnh đẹp ở Động Lâm hồ, tuy nhiên từ khi xây dựng tới nay ông ấy lại chưa được ở chỗ này một ngày.

Lý Ngôn Khánh nói xong xoay người đi tới thực án ngồi xuống.

- Liễu tiên sinh, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, mời ngài ngồi vào.

- Lý lang quân, ngươi nói rõ ra đi, ngươi tới chỗ này là có ý đồ gì, bắt cóc ta tới đây không phải lả để ta nghe chuyện xưa của ngươi chứ?

Liễu Chu Thần tức giận quát hỏi.

Thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh lại giả vờ không thèm để ý.

Hắn lấy ra một thanh chủy thủ, đặt ở trên bàn, Liễu Chu Thần nhìn thấy thanh chủy thủ kia thì giật mình, sắc mặt đại biết thốt lên nói:

- Lục Châu chủy thủ.

- Đóa Đóa bảo ta hỏi ngươi, minh ước Lục Châu năm đó, Liễu thị còn nhớ hay không?

Lục châu minh ước chính là năm đó thần tử Bắc chu vì khôi phục Bắc Chu Triệu Vương Vũ Văn Hữu lãnh đạo đã làm ra một nghi thức, năm đó Liễu Chu Thần còn chưa sinh ra nhưng đã nghe phụ thân của hắn đề cập nhiều lần, hắn cũng đã từng bái kiến Lục Châu chủy thủ nghe nói là vật yêu thích của con Vũ Văn Hữu.

Liễu Chu Thần từ từ ngồi xuống, trên mặt toát ra vẻ mặt không ngờ.

Nếu đổi lại người khác bị dùng phương thức này mời tới nhất định sẽ không vui, nhưng Liễu Chu Thần thì không ngư thế, hắn ngồi một chỗ không nói gì, trừng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh ý nói: Ta ngồi ở đây không phải sợ ngươi mà là minh ước của tiên phụ năm đó.

Ngôn Khánh không thèm để ý, dùng đũa gắp một khối thịt cá tươi, từ từ nhấm nháp ở trong miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc