SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Ngôn Khánh sững sờ, chợt nhớ tới lúc trước hắn đánh nhau với Đậu Hiếu vì vậy liền gật đầu:

- Đệ tử lỗ mãng, trước đó vài ngày thật sự là đã đánh nhau với một số người.

- À, vậy không trách được.

Lý Cơ cười nói: Hai ngày trước Xá tiên sinh còn nói ta tìm hiểu lai lịch của ngươi, nói ngươi đánh đệ tử của hắn... Ngươi không cần lo lắng, học sinh kia xưa nay bất hảo, Xá tiên sinh cũng hơi đau đầu, ngươi đánh hắn xong tiểu tử kia ngược lại rất biết điều, sau đó còn tham luận tiên sinh điển cố Tào Quế luận chiến.

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Tiên sinh nói là Đậu Hiếu sao?

- Chính là hắn!

Ánh mắt của Lý Cơ trở nên ngạc nhiên rồi khẽ nói:

- Chỉ là ta ngược lại không biết, ngươi ngay cả Tào Quế luận chiến cũng biết sao?

- Đệ tử cũng biết một hai.

- Đại lão gia nhà con trước kia đọc kinh Xuân Thu, con ở An Viễn đường lúc hầu hạ đại lão gia đã từng nghe ông ấy đọc qua mấy lần nên cũng có chút ấn tượng. Lúc đó đệ tử giáo huấn Đậu Hiếu tức giận quá nên nói vài câu, không ngờ lại làm cho sư phụ phiền toái.

- Không phiền toái, không phiền toái.

Lý Cơ cười ha hả, xoa đầu Trịnh Ngôn Khánh mà nói:

- Ngươi đúng là hiền tài, có bổn sự này đúng là không tầm thường, ta cao hứng còn chưa kịp làm sao trách cứ ngươi được. Ngươi không biết tiên sinh kia lúc nói với ta vẻ mặt vẫn còn kinh dị, sau đó ta nói ngươi là người của Trịnh gia, ông ấy vô cùng hâm mộ.

Đứa nhỏ này, ngươi rất tốt... Chỉ là có đôi khi lại vô cùng cẩn thận, giống như tuổi còn lớn hơn cả ta.

Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cả kinh nhìn lại Lý Cơ.

- Ngươi nhìn ngươi đi, vui buồn không lộ ra ngoài, hiển nhiên là một người già dặn, ta mà bằng tuổi ngươi, được khích lệ như vậy sẽ không biết cao hứng thế nào. Thế nhưng ngươi ngay cả đến tột cùng cao hứng hay mất hứng cũng không lộ ra.

Nếu như ngươi lớn hơn một chút, tính cách này sẽ không kém.

Nhưng ngươi bây giờ là một tiểu hài tử, lúc cười thì nên cười, lúc khóc thì nên khóc, chớ để sự tình ở trong lòng cuối cùng cũng không tốt.

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng khom người trả lời:

- Đệ tử lắng nghe.

- Mà thôi, mà thôi, ta nói ngươi cũng không được.

Lý Cơ dứt lời đem thư án giáo trình thu thập xong rồi đưa cho Trịnh Ngôn Khánh.

- Hôm nay ta muốn đi tiếp trưởng lão, ngươi đem những thứ này về đọc đi.

Đúng rồi, cái tiểu thuyết kia của ngươi đã viết được bao nhiêu rồi?

- Gần vạn chữ rồi.

- Lấy cho ta xem có cần sửa chữa gì không, thuận tiện đi lan truyền một phen tạo thanh thế.

- A!

Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy bất ngờ.

Theo suy nghĩ của hắn, Tam Quốc diễn nghĩa phải viết xong đoạn Tam Anh đấu với Lữ Bố mới có thể phát ra. Lý Cơ hiện tại truyền ra ngoài là muốn tạo thế cho hắn? Hắn tuy muốn cự tuyệt nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở lại.

Được rồi, Lý Cơ còn có sửa chữa, đây không phải là một chuyện chốc lát, mình lúc đó cũng có thể viết xong chương và tiết đó. Nghĩ tới đây, Trịnh Ngôn Khánh gật đầu đáp ứng, đem giáo trình thu thập xong hành lễ với Lý Cơ rồi lui ra ngoài.

Về phần Lý Cơ bái phỏng vị trưởng lão nào?

Trịnh Ngôn Khánh ngược lại không hề có hứng thú.

Trong thành Lạc Dương, danh sĩ rất nhiều, Ngôn Khánh đại đa số đều không nghe qua danh tự, nghĩ tới người mà Lý Cơ bái phỏng, hắn cũng không muốn biết rõ, cho nên hắn trước thanh lý phòng học rồi trở về điền trang.

Lúc trở về điền trang sắc trời còn sớm.

Trịnh Ngôn Khánh bất ngờ ở nhà gặp được một người quen biết.

- Tiểu Tám, tại sao ngươi ở đây?

Tiểu Tám sắc mặt bối rối vội vàng nói:

- Ta tới tìm Trịnh quản gia, Quản gia không ở đây cho nên ta về trước...

Mấy ngày trước, Trịnh Thế An đúng là không ở tại điền trang.

Ông thường xuyên đi Thiên Tân Kiều phố tìm hiểu tình hình của Hùng Đại Chuy

Sau khi Trịnh Ngôn Khánh thiết kế bản vẽ, nói Hùng Đại Chuy chế tạo một trăm cái trước, Trịnh Thế An liền yên tâm.

Ông không tin tiểu tử này có thể cải biến tình hình ở Thiên Tân Kiều phố nhưng chung quy vẫn có một chút hi vọng. Ông biết rõ Trịnh Ngôn Khánh rất thông minh, hơn nữa mang tới nhiều vui mừng cho ông, hôm nay tiểu tử này vẽ ra một cái kéo liệu có thể mang tới niềm vui một lần nữa không? Trịnh Thế An đặc biệt chờ mong cho nên đối với chuyện này cũng hao tâm tổn trí.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không nhận thấy Tiểu Tám thần sắc khác thường nên nói:

- Gia gia có khả năng đã vào thành, tiểu Tám có chuyện gì vậy, có thể nói cho ta biết được không, sau khi gia gia trở về ta sẽ chuyển cáo cho ông ấy là được.

- Không, không cần... không có chuyện gì.

Nếu như Trịnh quản gia trở về thì ta sẽ tới báo cáo... Ngôn Khánh cậu vừa đi học về sao, đã ăn cơm chưa?

Trịnh Ngôn Khánh cười nói:

- Còn chưa ăn, chờ gia gia trở về rồi ăn.

- Được rồi, trong nhà còn có việc, ta xin trở về trước.

Tiểu Tám vội vàng rời đi, Trịnh Ngôn Khánh cũng không giữ lại.

Hắn và tiểu Tám tiếp xúc không nhiều, ở điền trang hắn cũng không có quá nhiều giao tình.

Tiểu tử tiểu Tám này, hôm nay tại sao lại hấp tấp như vậy?

Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu đẩy cổng tre rồi về phòng.

Tiểu Tám vội vàng về điền trang, chỉ thấy ở trong đám rừng thưa có hai người đang chờ đợi.

- Tiểu Tám, sự tình có làm tốt không?

Nam tử nói chuyện chính là quản sự của điền trang, tỷ phu của tiểu Tám.

Ở bên cạnh hắn là một thanh niên, chính là con của Thôi Đạo Lâm, Thôi Sinh.

Tiểu Tám sắc mặt đỏ rừng run giọng nói:

- Đã làm tốt rồi.

- Đồ vật đó để ở đâu.

- Để ở trên kệ của Trịnh Ngôn Khánh, thứ hai từ dưới đếm lên.

Khuôn mặt của Thôi Sinh nở ra một nụ cười tươi rói.

Hắn liên tục gật đầu:

- Lữ quản sự, làm tốt lắm... hắc hắc chuyện này thành công Lữ quản sự sẽ trở thành quản gia của điền trang, chúc mừng chúc mừng.

- Toàn bộ là nhờ Thôi quản gia chỉ dẫn, tiểu nhân xin nguyện vì Thôi quản gia làm khuyển mã.

Lữ quản sự khom người xuống, khuôn mặt nở ra nụ cười.

Hắn vốn là quản sự điền trang, điền trang trên dưới một trăm gia đình đều nhìn sắc mặt của hắn mà sống qua, nhưng từ khi Trịnh Thế An đến, địa vị của Lữ quản sự rõ ràng là bị hạ thấp, dù Trịnh Thế An không được Trịnh Nhân Cơ tín nhiệm nhưng vẫn là người đến từ An Viễn đường, cũng phân cao thấp, Lữ quản sự dĩ nhiên là kém hơn.

Liệu có thể xoay chuyển không, chính là xem lúc này.

Trong lòng Lữ quản sự thầm quyết định mà cười nói:

- Thôi thiếu gia, khi nào thì động thủ?

- Cái này thì ngươi không cần quan tâm, ta bảo làm gì thì làm đó, đừng để lộ ra ngoài.

- Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân hiểu rõ.

Thôi Sinh lộ ra bộ dạng kiêu căng mà nói:

- Đã như vậy thì ta trở về báo tin, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để lộ ra sơ hở.

Lữ quản sự cúi người khom lưng, tiễn Thôi Sinh rời đi.

Về phần Tiểu Tám hắn cũng không quan tâm, Tiểu Tám ở trong rừng đứng lại, trong lòng bất ổn, đợi hai người sau khi rời đi, hắn quay lại xem xét, lấy ra một bao bố, nhổ nước miếng rồi chạy khỏi rừng thưa. v

Bình luận

Truyện đang đọc