SOÁN ĐƯỜNG

Cá chép ở trong Động Lâm hồ này mặc dù không sánh được với cá chép tươi mới ở sông Hoàng Hà nhưng dù sao ăn vào miệng cũng có tư vị, ta cố ý để đầu bếp nổi danh ở bản địa làm, Liễu tiên sinh tại sao không nếm thử một miếng?

- Cá chép Động Lâm ta ngày ngày nếm cũng đã biết.

- Ngươi đừng cho là ta sẽ giúp ngươi.

Lão tử ở trong vương phủ sơn hào hải vị nào mà không được ăn, lại tới đây ăn cá của ngươi sao?

Lý Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, buông đũa xuống, lấy cái khăn tay bên cạnh lau miệng.

- Tiên sinh cho rằng ta mời tiên sinh tới đây là chuyện gì?

Liễu Chu Thần nói:

- Ngoại trừ chuyện hổ phù thì còn có chuyện gì khác? Chẳng lẽ lại là trợ giúp quận chúa trùng kiến đại chu?

- Hiện tại việc trùng kiến đại Chu đã là mộng ảo, trong lòng Đóa Đóa vô cùng rõ ràng.

- Về phần hổ phù, tiên sinh cho rằng vương gia có thể giữ được bao lâu? Vương Thế Sung cùng với Lý nghịch giao phong, sớm muộn chiến hỏa cũng ản hưởng tới Huỳnh Dương quận, chẳng lẽ Tuân vương điện hạ lại ngồi chờ chết sao? Chuẩn bị sớm một ngày thì sẽ nhiều hơn một phần thắng, ta vô tình vô ý cùng với vương gia tranh quyền, tất cả mọi người đều là vì Huỳnh Dương, có gì mà tranh giành đây? Nếu như tiên sinh không tin, ta có thể đánh cuộc cùng ngài, trong vòng ba ngày, vương gia nhất định sẽ dâng hổ phù lên, mặc kệ vương gia đối đãi thế nào với Lý mỗ, Lý mỗ cũng tuyệt đối không có ác ý với vương gia, vương gia sẽ sớm minh bạch điều này.

- Vậy sao? Nếu vậy tại sao ngươi lại hợp mưu với Từ Thế Tích?

- Nếu không phải ngươi biết vương gia muốn tính kế nhị hổ tranh giành thì làm sao nghĩ cách cho Từ Thế Tích ra khỏi Huỳnh Dương quận khiến vương gia mất một cánh tay.

- Mọi thứ đều có nhân có quả, ta cùng với Từ Thế Tích hợp mưu là do người nào gieo xuống đây?

- Ngươi...

- Liễu tiên sinh, hôm nay ta mời ngài tới đây không phải là để cãi nhau, ta một là thay phụ thân nói lời cảm tạ, hai là vì dân chúng Huỳnh Dương chờ lệnh mà thôi.

- Phụ thân ngươi có quan hệ gì với ta mà tạ ơn?

Liễu Chu Thần thốt ra đột nhiên ngậm miệng lại, kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh khẽ khom người sau đó uống một chén rượu.

- Liễu tiên sinh không cần kinh dị, tiên sinh đã đoán đúng rồi.

- Ngươi là con của Hiếu Cơ?

Liễu Chu Thần nửa ngày sau mới lắp bắp nói được:

- Con ruột sao?

Chưa đợi Lý Ngôn Khánh trả lời, hắn đột nhiên tỉnh ngộ mà tự nhủ:

- Đúng thế, ngươi hẳn là con ruột, Hiếu Cơ trước kia có một đứa con tuy nhiên theo chuyện Ngôn gia thôn bị diệt môn mà biến mất không thấy đâu nữa, ngươi cũng không phải đích truyền của Trịnh thị mà là được Trịnh Thế An thu dưỡng.

Ta đã từng xem xét, hộ tịch của ngươi là được thu dưỡng vào năm Khai Hoàng thứ mười tám.

Năm đó cũng vào trời thu, thiếu chủ ở Lạc Dương bị giết, Ngôn gia thôn bị họa diệt môn, trời ạ, ngươi đúng là con của Hiếu Cơ huynh.

Liễu Chu Thần kinh hô một tiếng rồi chợt ngậm miệng lại.

Hắn nhất thời không thể nào tiếp nhận sự thật như vậy, hắn uống một ngụm rượu, sau đó mới từ từ bình phục tâm thần.

- Khó trách khó trách, Hiếu Cơ huynh hiện tại vẫn còn ở Củng huyện chứ?

- Gia phụ mười ngày trước đã rời khỏi.

- Để ta đoán một chút.

Liễu Chu Thần nheo mắt lại nhìn Lý Ngôn Khánh:

- Phụ thân ngươi là đệ tử Lý phiệt, Lý Uyên ở tháng trước tại Thái Nguyên khởi binh, phụ thân ngươi hẳn đã quay trở lại Thái Nguyên.

Nếu như ta đoán không sai thì kỳ thật ngươi không phải dốc lòng cho Dương thị mà là cho Lý thị?

Lý Ngôn Khánh từ chối cho ý kiến mà uống một ngụm rượu.

Liễu Chu Thần nở ra nụ cười:

- Ha ha, Lý gia cao thấp quả nhiên là rồng trong nhân gian, Hiếu Cơ huynh vì gia tộc của mình mà mai danh ẩn tích, bôn tẩu nửa đời, thê tử ly tán, nhà tan cửa nát. Đường quốc công khéo ẩn nhẫn, bây giờ thừa thế xông lên, ngươi sáu tuổi dương danh thiên hạ, mười tuổi được gọi là tông sư, ẩn nhẫn ngủ đông, ở ẩn nơi sơn dã, tương hợp với thiên địa.

- Lý lang quân, nếu như Liễu mỗ đoán không sai thì ngươi lần này vì Lý Đường mà tới?

Lý Ngôn Khánh cười cười, đứng dậy rót đầy ly rượu cho Liễu Chu Thần.

- Tiên sinh thấy thế cục hiện tại thế nào:

- Rất loạn.

- Tùy Dương còn có thể phục hưng được không?

- Nếu như năm ngoái bệ hạ trở về Trung Nguyên thì có thể hưng thịnh nhưng hiện nay Lý Uyên đã khởi binh, chỉ sợ kết cục khó có thể vãn hiồ.

Lý Ngôn Khánh nói:

- Nếu như thiên hạ đại loạn thì Huỳnh Dương làm thế nào?

- Huỳnh Dương ắt gặp đại họa.

- Vậy lúc đó Dương công có thể bảo vệ Huỳnh Dương được không?

Liễu Chu Thần co mặt lại ngậm miệng không nói.

- Xem ra tiên sinh cũng tinh tường đáp án, hơn nữa theo ta biết, Huỳnh Dương lúc gặp nguy, Dương Công chắc chắn sẽ chỉ lo cho thân của hắn.

Lúc đó toàn bộ Huỳnh Dương sẽ gặp kiếp nạn.

- Tiên sinh cũng là người đọc sách ta cũng không muốn nói nhiều lời, tiên sinh có muốn sáu mươi vạn dân chúng sinh linh đồ thán không?

Liễu Chu Thần miệng lớn uống rượu không nói lời nào.

- Tính mạng sáu mươi vạn dân chúng ở Huỳnh Dương không biết tiên sinh lựa chọn thế nào?

Lý Ngôn Khánh từng bước áp sát khiến cho Liễu Chu Thần á khẩu không trả lời được.

Hắn cười khổ ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh.

Sau một lúc hắn nói:

- Lý lang quân có phân phó gì ngươi cứ nói, tuy nhiên ta nói rõ ràng là nếu như nguy hiểm cho tính mạng của Dương Công thì ta thà chết cũng không chịu.

- Ta với Dương công tuyệt đối không có ác ý.

Lý Ngôn Khánh nghiêm mặt nói:

- Ta chỉ muốn tiên sinh cho ta biết, một ngày kia Dương công lựa chọn thế nào thì báo cho ta biết trước.

- Ngươi cam đoan không làm tổn thương tính mạng của Dương công chứ?

- Ta có thể bảo đảm, nếu như Dương công tổn thương tính mạng, Lý mỗ sẽ bị ngũ lôi đánh chết.

Liễu Chu Thần cắn răng một cái rồi đứng dậy cùng với Lý Ngôn Khánh vỗ tay ba cái:

- Một lời đã định.

- Tứ mã nan truy.

Người thông minh có thể biết được cách bảo vệ chính mình, sau khi Dương Kiên ám sát thất bại, cha của Liễu Chu Thần đã ở lại nhà của Dương Hoằng, sau đó Liễu Chu Thần cũng trở thành tâm phúc của Dương Khánh.

Những năm gần đây, Liễu Chu Thần chẳng những không lộ ra sơ hở mà cũng vô cùng thoải mái, Lý Ngôn Khánh tin hắn có thể xem xét thế cục, cũng biết phải lựa chọn thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc