SOÁN ĐƯỜNG

- Ca ca, khi nào chúng ta có thể về nhà?

Hùng Khoát Hải đứng ở sau lưng của Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi.

- Đại hắc tử, đệ nhớ nhà sao?

- Vâng.

- Còn A Lăng, ngươi cũng nhớ nhà chứ?

A Lăng tuy không thể so với Hùng Khoát Hải nhưng cá tính hào phóng cũng biết nặng nhẹ, hiểu được tiến thoái.

Hắn cười cười nói:

- Thuộc hạ chỉ nhớ mẹ... Tuy nhiên hiện tại biết bà ấy vô cùng tốt, chỉ là không biết thuộc hạ còn được nhìn thấy bà ấy không.

- A Lăng ngươi sợ không?

Khuôn mặt Hám Lăng đỏ bừng lắc đầu liên tục:

- Công tử, A Lăng không sợ.

- Ha ha không sợ là tốt rồi. Yên tâm ta cam đoan với các ngươi sẽ đem các ngươi trở về Huỳnh Dương.

Trở lại Huỳnh Dương ta còn muốn thu thập cái tên Trịnh Tỉnh kia.

Trong mắt của Trịnh Ngôn Khánh hiện ra một vòng lệ mang, nếu như không có Trịnh Tỉnh thì lúc trước Bình Nhưỡng tuy bại nhưng bọn hắn có thể dựa vào Nam Thủy đại doanh, tuy chưa chắc có thể phản kích đoạt lại thành Bình Nhưỡng nhưng cũng không đến nỗi phải trôi dạt khắp nơi, rơi vào kết cục ngày hôm nay.

Một nén nhang nhanh chóng trôi qua, Trịnh Ngôn Khánh cùng với Hùng Khoát Hải và Hám Lăng lên ngựa lao xuống gò núi.

Một đoàn tám mươi người 160 con chiến mã thừa dịp cảnh đêm yên tĩnh lặng yên ra khỏi núi Đại Thành, biến mất trong bóng đêm.

Ất Chi Văn Đức sau khi đi tới Bình Nhưỡng lập tức thực hành chính sách vườn không nhà trống.

Dân chúng ở xung quanh Bình Nhưỡng đều đi vào trong nội thành, hắn cũng hạ lệnh cho quân rải rác quanh bình nguyên cũng toàn bộ phải vào trong thành.

Tất cả quân nhu nếu có thể mang theo thì mang nếu không thì đốt sạch, hắn quyết định trước khi thám thính được Trịnh Ngôn Khánh ở đâu sẽ không chủ động xuất kích.

Ất Chi Văn Đức hiện tại cũng không rõ lắm Trịnh Ngôn Khánh có bao nhiêu binh mã.

Theo những quân tốt chạy loạn khỏi Trường Khẩu trấn thì bọn chúng thề sống thề chết nói Trịnh Ngôn Khánh có thiên binh vạn mã, Ất Chi Văn Đức tuy không tin nhưng cũng dao động, Trịnh Ngôn Khánh từ đâu mà có được nhiều binh mã như vậy, chẳng lẽ là thiên binh thiên tướng?

Ất Chi Văn Đức không tin La nhân và Bắc Tề nhân tham dự vào trong đó.

Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận hắn vẫn đề nghị Cao Nguyên điều động sứ giả tiến về phía Bắc Tề và La Quốc hỏi thăm.

Ở La quốc thì còn đỡ có người phát hiện ra thi thể của Kim Đức Mạn, La quốc há có thể giúp đỡ Trịnh Ngôn Khánh? Ngược lại Bắc Tề mấy năm trước Cao ly từng đồ sát mấy vạn người Bắc Tề , tuy sau đó song phương giảng hòa nhưng cam đoan người Bắc Tề đã ghi hận trong lòng.

Mang theo tâm tình phức tạp, Ất Chi Văn Đức ở Bình Nhưỡng đã qua buổi chiều đầu tiên.

Bình an vô sự tới ngày hôm sau, vẫn không thấy hành tung của bọn người Trịnh Ngôn Khánh.

Đúng lúc Ất Chi Văn Đức nghi hoặc khó hiểu thì Nguyên Sơn lại có chiến báo, phát hiện ra tung tích của Trịnh Ngôn Khánh ở đây, quân chủ Phác Kim Xương trên đường dò xét bị phục kích, chết trận. Chẳng lẽ Trịnh Ngôn Khánh lại tới Nguyên Sơn?

Ất Chi Văn Đức trong lòng kinh ngạc đồng thời hơi đắc ý.

Thoạt nhìn Trịnh Ngôn Khánh trong tay không có nhiều binh mã lắm, cho nên không dám cường công Bình Nhưỡng nên mới đánh Nguyên Sơn.

Thế nhưng mà hắn đến tột cùng là muốn gì? Tại sao trong chốc lát đánh Bình Nhưỡng, trong chốc lát tập kích Trường Khẩu trấn hiện tại lại phục kích Nguyên Sơn thành? Đến tột cùng hắn muốn gì, chẳng lẽ cứ một mực quấy rối như vậy sao?

Ất Chi Văn Đức càng mờ mịt vội vàng thượng tấu Cao ly vương.

Nhưng hắn chưa kịp viết thì từ khu Thái Bạch đã truyền tới một tin tức một tòa quân trại bị hủy, Tùy quân sau đó biến mất vô ảnh vô tung, khoảng cách từ Nguyên Sơn đến núi Thái Bạch khoảng một ngày lộ trình, Trịnh Ngôn Khánh rõ ràng trong vòng một ngày đánh hai nơi.

Ất Chi Văn Đức bắt đầu phát giác tình huống mất đi khống chế.

Đêm đó lại có người tới bẩm báo, Hán thành xuất hiện hành tung của Tùy quân.

Đứng ở trước địa đồ Ất Chi Văn Đức lông mày nhíu chặt.

Trong tay hắn cầm hơn mười chiến báo, bản đồ đánh dấu cũng loạn lên.

Chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, Cao Ly đã phát hiện ra mười chỗ có tung tích tùy quân.

Nguyên Sơn, Hán Thành Thái Bạch... kể cả thượng du Tát Thủy đều có hướng đi của Tùy nhân.

Tiểu đội ngũ này tuy số người không nhiều nhưng mà sức chiến đấu vô cùng ghê gớm và hung tàn, Ất Chi Văn Đức nhìn những chỗ bị tập kích, trong lòng thầm nghĩ, Tùy quân rốt cuộc có bao nhiêu người? Bọn chúng tập kích bốn phía là vì sao?

Ất Chi Văn Đức có danh tiếng là quỷ hồ lúc này cũng nghĩ không ra.

Hắn suy nghĩ một ngày xong ngày hôm sau tiến vào hoàng cung yết kiến Cao Ly vương:

- Vương thượng tùy cẩu xảo trá khắp nơi tập kích, nhìn thì có vẻ lộn xộn.

- Lão thần tự đánh giá hồi lâu, phát hiện Tùy cẩu dường như đánh không có mục đích, nhưng dụng ý chỉ sợ muốn điều động binh mã quân ta, làm nên cục diện hỗn loạn, khi đó bố phòng sơ hở bọn chúng sẽ vượt qua Tát Thủy trở về Liêu Đông.

Cao Nguyên mấy ngày này cũng không yên.

Hắn cất tiếng hỏi:

- Vậy Mạc Ly Chi cho rằng phải phản ứng thế nào?

- Lão thần ở Tát Thủy cùng với Bình Nhưỡng hai nơi này đều thực hiện kế hoạch vườn không nhà trống, cho dù không đem bọn chúng tiêu diệt nhưng cũng có thể khiến bọn chúng giảm sức.

- Tùy cẩu luân phiên công kích điền trang cho thấy bọn hắn thiếu quân nhu và lương thảo, nếu như chúng ta phát động kế hoạch vườn không nhà trống, không được bao lâu, tùy cẩu sẽ vô lực tái chiến, bên ngoài không ai giúp bọn chúng, lại không có tiếp tế, sắp tới mùa đông buông xuống, bọn hắn cuối cùng sẽ không chiến mà loan, đại vương có thể từ từ đánh bại, giết chết Trịnh Ngôn Khánh.

Cao Nguyên nghe được liên tục gật đầu.

- Mạc Ly Chi đã có phương án, vậy cứ theo như ông nói, từ hôm nay trở đi thi hành chính sách vườn không nhà trống, thu nhỏ phạm vi hoạt động của Tùy cẩu, tuy nhiên Uyên Thái Tộ cần phải đóng ở biên cảnh Bắc Tề... Kim Bá Tịnh đã phái người tới đây tỏ vẻ muốn sau đầu xuân cùng chúng ta hợp công Bắc Tề, chia đều lãnh thổ của bọn chúng, lúc này nếu như để cho Đông đại nhân trở về Hải Phổ chỉ sợ sẽ trì hoãn cuộc chiến năm sau.

Uyên Thái Tộ có thể không thể trở về?

Ất Chi Văn Đức cũng không quan tâm lắm....

Lúc rời khỏi hoàng cung hắn cảm thấy mình dường như không để ý đến chuyện gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc