SOÁN ĐƯỜNG

Thương hộ hiện tại lục tục buôn bán, Thông Xa phố mỗi ngày hàng hóa qua lại như nước chảy, đám người kia cũng không gây huyên náo nữa.

Dù sao triều đình triệu hồi Lý Thế Dân cũng là cho bọn họ đầy đủ mặt mũi.

Nếu như tiếp tục làm ầm ĩ thì chỉ sợ sẽ làm ra đại phiền toái, những thế trụ đã dừng chân ở đây tới chục năm có khi tới mấy trăm năm mà không ngã là do có ánh mắt nhìn người.

Đại thế đã được bình định.

Lý Ngôn Khánh cũng không thể có lựa chọn khác.

Lúc trước hắn có thể nói là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ xuất đầu nhưng hiện tại nếu như lại gây chuyện sẽ bị người ta trách cứ.

Đậu Uy đem thánh chỉ bỏ vào trong tay Lý Ngôn Khánh rồi thở ra một hơi.

- Dưỡng Chân lúc này ngươi đừng hí lộng lão phu nữa, lúc trước ngươi gây chuyện khiến cho lão phu thật sợ hãi.

Trong lời nói có trách cứ nhưng đa phần vẫn xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối.

Lý Ngôn Khánh gãi gãi đầu rồi trả lời:

- Để quận công chịu phiên toái, Dưỡng Chân thật áy náy, kính xin lão quận công không trách cứ.

- Được rồi được rồi, lão phu chỉ cằn nhằn hai tiếng mà thôi, ngươi ngoan ngoãn theo ta về Trường An là được rồi.

Lý Ngôn Khánh mỉm cười gật đầu mời Đậu Uy ngồi xuống.

Chỉ tỏng chốc lát hắn tò mò:

- Lão quận công đang êm đang đẹp tại sao lại phong ta chức vụ Thiếu Khanh Tông Chính Tự? Tuổi tác của ta hiện tại đảm nhiệm chức vụ này có vẻ không thích hợp.

Tông Chính Tự ở Thiết Tông có một người, Thiếu Khanh có hai người.

Theo Lý Ngôn Khánh biết Lý Thần Thông làm Tông Chính, Lỹ Hoãn làm Thiếu Khanh, một Thiếu Khanh khác nữa là Lý Bạch Câu.

Thiếu Khanh Tông Chính phẩm hàm tứ phẩm.

Đảm nhiệm chức vụ này đa phần là những lão nhân danh vọng khá cao ở trong tộc, Lý Ngôn Khánh hiện tại mới hai mươi hai tuổi không khỏi quá trẻ.

Đậu Uy thấy ở trong phòng không có người nào khác thì khẽ nói:

- Dưỡng Chân lão phu với ngươi xem như có giao tình.

- Có một số việc lão phu cần phải nhắc nhở ngươi, thái tử hi vọng ngươi có thể chấp chưởng Bắc Nha cấm quân hơn nữa chuyện này còn trình báo lên Thượng Thư Tỉnh, vốn rất thuận lợi vốn nhị lang cũng cho rằng như vậy chẳng hiểu tại sao bệ hạ lại đột nhiên đổi ý, sửa lại cho Triệu vương tiếp chưởng Bắc Nha. Mà Triệu vương sau khi đánh chết Lương Sư Đô trở về Trường An luận công huân hắn tiếp chưởng Bắc Nha cũng là thích hợp.

Lý Ngôn Khánh nhìn như bình tĩnh nhưng hiện tại sóng gió đã rất lớn.

Hắn lập tức có thể khẳng định lúc trước Lý Thế Dân rút khỏi Lạc Dương là thủ bút của Lý Tịnh, còn lần này Lý Thế Dân đồng ý cho Lý Ngôn Khánh tiếp chưởng Bắc Nha nhất định cũng có quan hệ với Lý Tịnh, theo đạo lý mà nói người không muốn hắn tiếp chưởng Bắc Nha nhất phải là Lý Thế Dân.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại đồng ý.

Lý Uyên cho dù tín nhiệm Lý Ngôn Khánh nhưng cũng phải cân nhắc liên quan ở trong đó.

Lý Ngôn Khánh là do thái tử Lý Kiến Thành tiến cử mà Lý Thế Dân lại đồng ý điều này không phải nói là Tần vương và thái tử thông qua Ngôn Khánh đã hợp thành một thể rồi sao? Trèo lên đại bảo nhấm nháp tư vị quyền lực mỹ diệu Lý Uyên tuyệt không thể để người khác có nhiều quyền lực hắn, cho dù Lý Kiến Thành là người hắn chỉ định thừa kế.

Nhưng mà đơn giản như vậy sao?

Lý Ngôn Khánh không thể đạt được chức cấm quân Bắc nha, chỉ làm một cái Thiếu Khanh không có thực quyền?

Thủ đoạn của Lý Tịnh thật là hya, một phương diện làm ta bất hòa với Lý Uyên Lý Kiến Thành, một phương diện khác đặt ta ở Tông Chính Tự khơi mào bất mãn tôn thất.

Dù sao Lý Ngôn Khánh ở tuổi này làm sao có thể được dòng họ tán thành?

Hảo thủ đoạn hảo thủ đoạn.

Lý Ngôn Khánh trong lòng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tuy nhiên ở ngoài mặt hắn vẫn lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, cười ha hả mà nói:

- Lão quận công ông cứ yên tâm, Dưỡng Chân không phải không biết nặng nhẹ nhưng Thúy Vân sắp tới kỳ sinh nở, mười lăm ngày chỉ sợ hơi gấp mong lão quận công bẩm báo với bệ hạ cho chút thời gian, đợi Thúy Vân sinh xong ta sẽ lập tức lên đường.

Câu này hợp tình hợp lý Đậu Uy dĩ nhiên không phản đối.

- Thúy Vân sắp sinh rồi sao?

Đây chính là đại sự, nếu như vậy lão phu phái người tiến về Trường An chắc hẳn bệ hạ cũng không làm khó.

Trước kia ngươi đã có một trai một gái hiện tại Thúy Vân sắp sinh coi như là khai chi tán diệp cho Cửu Lang, chắc hẳn Cửu Lang ở trên trời biết cũng rất vui mừng.

Ngôn Khánh cùng với Đậu Uy nói vài câu sau đó Đậu Uy cáo từ rời đi.

Đậu gia ở Lạc Dương có sản nghiệp hắn dĩ nhiên là về nhà nghỉ ngơi.

Ngôn Khánh tiễn Đậu Uy rời đi sau đó lập tức trở về trúc viên vương phủ.

- Thẩm Quang.

- Có thần.

- Lập tức báo cho Sài Tùng mệnh hắn trong vòng mười ngày phải đem Kỳ Lân đài ở Củng huyện tẩy rửa toàn bộ dấu vết.

- Vâng.

Lý Ngôn Khánh ở cửa hiên tháo dày, bước chân trần đi vào trong trúc lâu.

Từ trên giá sách hắn lấy hỏa tập đốt một tập giấy sau đó ném vào trong chậu đồng.

Tập giấy kia ghi lại một số căn cứ theo trí nhớ còn nhỏ của hắn viết lại, theo thời gian rất nhiều chuyện đã biến hóa tác dụng của tập giấy này không còn nhiều nữa, kinh nghiệm kiếp trước để lại đã vô cùng có hạn, giữ lại chỉ phiền toái.

Nhìn tập giấy từ từ biến thành tro tàn, ánh mắt của Ngôn Khánh cũng trở nên đặc biệt sâm lãnh.

Ở bên ngoài Vân phủ lúc này một đám sai vặt vừa quét dọn vừa nói chuyện phiếm đề tài bọn họ nói vẫn là chuyện hôm qua Hà Nam vương rời khỏi Lạc Dương.

- Không ngờ nghi lễ tiễn đưa Hà Nam vương ngày hôm qua thật là khí phái, Khuất Đột Thông đích thân tự mình đưa tiễn.

- Đúng thế Hà Nam vương hiện tại đúng là khó lường.

- Hôm qua các ngươi có nhìn thấy Đảng Sĩ Hùng không? Chính là Đảng Sĩ Hùng năm đó ở Thông Xa phố, hiện tại hắn đang ở trong vương phủ Hà nam làm việc cho Thẩm Quang đại nhân, ha ha không nói dối các ngươi ta vẫn cùng Đảng Sĩ Hùng uống rượu, lại nói tiếp, khi đó Đảng Sĩ Hùng là chân chạy cho Thẩm đại nhân ngay cả ta cũng phải cung kính.

Nhưng bây giờ tên kia đúng thật là...

Một thân tơ lụa lả lướt không cần phải nói, nhưng khí phái của hắn thật là khó lường mang theo mấy chục người đi trên Thông Xa phố ngay cả lão Mã cũng phải gọi hắn là tam ca, Đảng lão tam.

- Đúng thế nhớ ngày đó tất cả mọi người đều kiếm ăn ở Thông Xa phố.

Ngươi xem Thẩm đại ca và Đảng gia tam huynh đệ hôm nay uy phong cỡ nào còn chúng ta chỉ là gia nô của nhà người khác.

Khi đó Hà Nam vương nhận người Thẩm đại ca còn tìm tới ta mà ta khi đó bị váng đầu không đáp ứng nếu không hôm nay đâu có kém gì Đảng gia tam huynh đệ. Hiện tại nhớ lại thật hối hận, thật hối hận.

Nói xong người sai vặt hiện ra vẻ hối hận đáng tiếc vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc