SOÁN ĐƯỜNG

Đỗ Như Hối đã tỏ thái độ, Lý Ngôn Khánh cũng không đàm luận vấn đề này nữa, chẳng lẽ lại nói với Đỗ Như Hối là Vương Thế Sung sẽ xưng vương. Cho dù nói ra thì Đỗ Như Hối cũng không tin.

Chỉ cần hắn để ý, sẽ phát hiện ra ẩn tình trong đó cho nên Lý Ngôn Khánh cũng không cần phải nói nhiều.

Ngôn Khánh tin rằng Đỗ Như Hối có năng lực giải quyết, chuyện này xử lý thế nào Đỗ Như Hối sẽ có biện pháp.

Hai người cứ vậy mà nói chuyện khi đi đường.

Từ Trương Tu Đà đến Ngõa Cương trại, từ Địch Nhượng tới Lý Mật.

Bất tri bất giác đã quá trưa.

Vì buổi sáng rời khỏi sớm nên lúc này cảm thấy hơi đói bụng.

Vừa vặn phía trước có một tửu quán, Lý Ngôn Khánh quyết định vào trong đó nghỉ ngơi.

Nhưng sau khi bọn họ đi vào tửu quán thì ở phía trước đó đã có một dãy xe ngưng lại, ước chừng tới ba bốn mươi chiếc.

Xem cờ hiệu thì là đoàn xe thương hộ nào đó.

Lý Ngôn Khánh vốn cũng không để ý.

Huỳnh Dương là cổ họng của đông đô, đường lớn tám phía thông nhau, mỗi ngày qua lại rất nhiều thương hộ, mặc dù hiện tại đạo phỉ bộc phát khiến cho nhiều thương hộ phải dừng sinh ý nhưng Huỳnh Dương quận vẫn còn rất nhiều người đi lại.

Tửu quán ở trước cổng treo một chữ Ngỗng, chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của Lý Ngôn Khánh.

Ước chừng có một trăm trang hán xuống xe ngựa, mười người trong số họ đi vào bên trong, xì xào bàn tán thấp giọng nói chuyện với nhau.

Đoàn người Lý Ngôn Khánh xuất hiện khiến cho đám người này chấn động.

Đặc biệt là những người ăn cơm trên xe ngựa hiển nhiên là lo lắng.

Cũng khó trách đột nhiên xuất hiện những quân khôi giáp chỉnh tề khí chất hung hãn, bất luận kẻ nào cũng phải lo lắng.

Lý Ngôn Khánh để Kỳ Lân vệ ở bên ngoài tửu quán, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Hắn mang theo Tô Liệt, Vương Phục Bảo, Đỗ Như Hối ba người bước vào bên trong.

Vốn tửu quán ầm ĩ trở nên yên tĩnh đặc biệt, lo sợ nhìn về phía Lý Ngôn Khánh, khiến cho mí mắt của Lý Ngôn Khánh nhấp nháy.

Mười mấy đại hán này đều có sát khí.

Sát khí này rất mơ hồ không thể thấy được.

Chỉ có giết người mới có được sát khí như vậy không giết người thì không thể tôi luyện được.

Ánh mắt của hắn trầm xuống nhìn về phía mười mấy đại hán kia.

Đối phương bị ánh mắt của Lý Ngôn Khánh đảo qua không khỏi cúi đầu xuống.

- Tiểu yêu, những người này có vẻ cổ quái.

Đỗ Như Hối thấp giọng nói thầm bên tai Lý Ngôn Khánh một câu.

Ngôn Khánh thì mỉm cười:

- Chủ quán chuẩn bị rượu và đồ nhắm, ba trăm phần thức ăn nhanh, mặt khác còn cần chút lương khô, ngươi xem rồi xử lý.

Kỳ Lân vệ có chứa lương khô, nhưng nói chung sẽ không mua ở tửu quán.

Hơn nữa trong tửu quán, làm ra mấy trăm phần thức ăn, thật không thể nào.

Đây kỳ thật là một loại ám hiệu.

Chưởng quầy của tửu quán ước chừng năm mươi tuổi.

Hắn tự nhiên là nhận ra ám chỉ của Lý Ngôn Khánh.

Vì vậy liền nói:

- Được rồi quân gia, ta sẽ sắp xếp người chuẩn bị.

Nếu như hắn nói rằng xin lỗi quán chúng ta không có nhiều đồ ăn như vậy thì tất cả đều bình thường, không có vấn đề gì nhưng mà hắn trả lời như vậy kỳ thực có ý nói với Lý Ngôn Khánh: Công tử, những người này có vấn đề ta đang muốn bẩm báo.

Lý Ngôn Khánh nghe được không khỏi nở ra một nụ cười.

Bốn người ngồi xuống, Tô Liệt cũng lặng lẽ ra bên ngoài quán ra lệnh cho Kỳ Lân vệ.

Kỳ Lân vệ không những dũng mãnh thiện chiến mà quan trọng nhất là trang bị của bọn họ vô cùng tốt.

Xem biểu hiện của bọn họ thì không có gì là phòng bị, vẫn như lúc trước.

Nhưng thực tế thì bọn họ đã chuẩn bị tất cả, chỉ cần Tô Liệt ra lệnh thì tùy thời có thể xuất kích.

Vương Phục Bảo không nhìn ra nhưng Đỗ Như Hối lại phát hiện ra ẩn tình bên trong.

Hắn kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh nhưng Ngôn Khánh cái gì cũng không nói.

Cùng lúc đó trong mười trang hán bỗng có một người cao giọng hô lên:

- Chủ quán tính tiền.

Hắn nói xong lấy ra mấy quan tiền đặt lên trên bàn, đang định đứng dậy ra ngoài thì Vương Phục Bảo đã nhận được chỉ thị của Lý Ngôn Khánh đi tới trước mặt bọn họ.

- Mấy vị vội vã đi có phải trong lòng có quỷ nên sợ chúng ta?

Hắn mặc một thân nhung trang, hình dáng khôi ngô lộ ra vài phần uy áp.

Trang hán kia biến sắc, tuy nhiên đúng lúc này một trung niên nam tử đã đứng dậy mà khẽ nói:

- Quân gia, ngài chớ nói đùa, chúng ta cơm nước no nê, hiện tại cũng nên đi, có gì mà sợ hãi?

- Vậy sao?

Vương Phục Bảo nhìn thoáng qua trung niên nhân:

- Ngươi tên là gì, từ nơi nào tới, đi về đâu?

- Cái này... ha ha, chúng ta từ Yển Sư tới, chuẩn bị tới Khai Phong.

Lý Ngôn Khánh đột nhiên quay đầu:

- Từ Yển Sư tới, đi về phía Khai Phong? Phục Bảo mau kiểm tra một chút.

Trong chốc lát sắc mặt của người trung niên lập tức tái mét.

Chu đầu lĩnh liều một phen.

Một trang hán hét lớn rút đao ra.

Trung niên nhân vốn muốn dàn xếp ổn thỏa không cần phải động thủ, nhưng tình hình đã trở nên phức tạp, hắn không biết đám quân tốt này là gì nhưng dựa vào trang bị của bọn hắn cũng có thể đoán ra không tầm thường.

Vương Phục Bảo khép hai con ngươi lại có vẻ không phòng bị.

Nhưng trang hán kia cầm đao đánh ra, trong tích tắc vung chân lên. Thời kỳ Tùy Đường mọi người ăn uống cũng không giống như là đời sau, đa phần đều ngồi dưới đất mà trải chiếu lên, cho dù có bàn ghế xuất hiện nhưng cũng là do người thượng đẳng làm chủ, tửu quán ven đường này chỉ trải chiếu bày lên bàn ăn mấy món thô lậu khách nhân tùy ý ngồi xuống ăn mà thôi.

Mà lúc này Vương Phục Bảo dùng chân cuốn chiếu rồi nhảy lên, che tầm mắt của trang hán kia, hắn cũng không dừng lại, soạt một tiếng một đạo hàn quang đánh ra, trang hán kia còn đang muốn trốn tránh nhưng đã không còn kịp rồi hàn quang lướt qua hắn kêu thê thảm một tiếng rồi ngã xuống mặt đất. Vương Phục Bảo cầm trường đao trong tay, tiếp tục đánh tới trung niên nhân, người trung niên thấy vậy liền cắn răng một tiếng:

- Các huynh đệ quan bức dân phản chúng ta mau liều mạng.

Ở trong tửu quán hơn mười trang hán vươn người đứng dậy, trong tay cầm đao cầm thương, nhào về phía Vương Phục Bảo.

Cùng lúc đó ở bê ngoài những tùy tùng kia cũng rút binh khí lớn tiếng la lên, nhưng bọn họ chưa động thủ thì Kỳ Lân vệ ở bên ngoài tửu quán đã ra tay, đem những xa phu và tùy tùng kia dồn lại, ba người tạo thành một tổ, hai người cầm đao ngăn cản, một người cầm trường thương xuất kích.

Hai người đỡ một người đâm, phối hợp uyển chuyển với nhau đây chính là thế trận tam giác mà Tô Định Phương sắp xếp.

Vì khu vực ở Củng huyện không giống như những nơi khác, không thích hợp để kỵ quân công kích cho nên Kỳ Lân vệ ngoại trừ luyện kỵ chiến thì còn phải thông tinh bộ chiến. Thế trận tam giác này chỉ là thế trận đơn giản, còn có thể chuyển hóa thành thế trận hình vuông, thế trận hình tròn, trong không gian hẹp giết chết đối thủ, uy lực vô cùng lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc