SOÁN ĐƯỜNG

Một viên Đại tướng, lập tức kêu một người lại, dáng vẻ của người này vô cùng giống Lý Mật.

Mật Công đã bị bắt?

Trong đầu tướng lĩnh quân Ngoã Cương vang lên một tiếng "ông ông". Phản ứng đầu tiên không phải đi đoạt lại, mà là... chạy.

Đến lúc này, không ai muốn làm hiếu tử hiền tôn gì đó, ngay cả Lý Mật cũng bị bắt đi rồi, chúng ta còn ở đây đánh đấm cái gì?

Nếu có thể chạy thì lập tức giải tán.

Những kẻ chạy không thoát, thuận thế vứt bỏ binh khí, ngồi trên mặt đất, hai chân xếp bằng, hai tay ôm đầu gào lên:

- Đầu hàng, đầu hàng.

Lý Mật bị thân binh kéo đi, nghe thấy liền ghìm ngựa quay đầu nhìn lại.

Hắn rất muốn quay lại nói cho các binh lính quân Ngoã Cương biết, mình chưa bị bắt.

Nhưng trong lúc hỗn loạn như vậy, có ai tin tưởng chứ?

- Đại Vương, đi mau, nếu người không đi, chỉ sợ không kịp.

Thân binh giữ chặt dây cương Lý Mật, gào lên:

- Vương thượng, núi xanh đang còn, không sợ không có củi đốt, trước hết nghĩ cách thoát ra ngoài rồi tính tiếp.

Đúng vậy, núi xanh đang còn, không sợ không có củi đốt.

Lý Mật cắn răng một cái, thúc ngựa đi.

Lúc này, nếu tiếp tục dừng lại ở bờ Thái Thủy, chỉ sợ nghênh đón hắn chỉ là tai hoạ ngập đầu.

Tiếng chém giết càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nghe thấy.

Lúc này sắp đến giờ Tý, giữa cánh đồng đột nhiên nổi gió, nhiệt độ hạ xuống.

Lý Mật mang theo tàn binh bại tướng một đường bôn tẩu, sau khi vứt bỏ được quân truy kích Huỳnh Dương, tìm được một chỗ rừng thưa tránh gió mới tính toán dừng lại.

Kiểm kê một phen, binh mã bên người chỉ còn lại mấy trăm người.

Đậu Kiến Đức chết rồi, Trịnh Đĩnh Tượng chết rồi, còn có... Lý Dục Đức cũng không thấy bóng dáng, chắc là lành ít dữ nhiều.

Trận chiến này, Lý Mật tổn thất thảm trọng, năm vạn đại quân, tử thương vô số, người đào vong khó mà tính toán. Thân binh cặm cụi nhóm lửa, Lý Mật ngồi cạnh đống lửa, cảm thụ nhận được nhiệt khí đống lửa tỏa ra, gương mặt trắng bạch như tờ giấy, lúc này mới dần dần có chút sắc thái.

- Đại Vương, bây giờ chúng ta phải làm sao?

Thị vệ trưởng của Lý Mật bưng tới một chén canh nóng, mang đến cho Lý Mật.

Uống một ngụm canh nóng, cố gắng bình định tình cảm bối rối trong lòng, Lý Mật dần bình tĩnh, nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.

- Chúng ta đến Tuấn Nghi.

Lý Mật hít sâu một hơi, đứng dậy hô lớn:

- Truyền lệnh xuống, kêu mọi người lập tức xuất phát, chúng ta tiến về Tuấn Nghi.

- Nhưng gió bắt đầu thổi rồi.

Lý Mật vỗ vai thị vệ

- Ta đương nhiên biết gió bắt đầu thổi, bây giờ chúng ta lên đường mặc dù có chút khó khăn, tuy nhiên lại có thể thoát khỏi truy kích của tặc binh.

Gió lớn như vậy, tặc binh chỉ sợ cũng không cách nào đuổi theo. Nhân cơ hội này, chúng ta đến Tuấn Nghi, sau đó triệu tập binh mã, quyết chiến một trận với quân phản loạn.

Tuấn Nghi, là nơi tâm phúc của Lý Mật, Đại tướng Vương Bá Đương trấn thủ.

Lý Mật tin rằng, Thời Đức Duệ sẽ đầu hàng, nhưng Vương Bá Đương nhất định sẽ không đầu hàng.

Nhưng đến bây giờ, hắn cũng không hiểu ra, Thời Đức Duệ làm sao lại đầu hàng? Khi xuất kích Vũ Văn Hóa Cập, Thời Đức Duệ còn thề thốt son sắt, không nhìn ra dấu hiệu muốn đầu hàng. Nhưng mình đang đại thắng, hắn lại đột nhiên đầu hàng, rút cuộc là có chuyện gì?

Lý Mật cảm thấy trong chuyện này có gì kỳ quái.

Nhưng rút cuộc kỳ quái như thế nào, hắn lại không cách nào nghĩ ra.

Được rồi, đợi sau khi ta phái người bắt sống được Thời Đức Duệ, nhất định sẽ hỏi hắn chân tướng bên trong.

Mọi người uống mấy ngụm canh nóng, ít nhiều đã có chút ít khí lực, vì vậy dưới sự thúc giục của Lý Mật, nhao nhao đứng dậy, lại một lần nữa bắt đầu lên đường.

Đã qua giờ Tý, gió càng lúc càng lớn.

Gió bắc gào thét không ngớt, hơn nữa tuyết càng ngày càng dày,

Đoàn người của Lý Mật đi về hướng Tuấn Nghi, vừa vặn lại ngược gió. Con đường này có thể nói đi lại rất gian nan, được nửa đường, chiến mã của Lý Mật bị mất móng trước, còn ngã bị thương, thảm hơn là, con chiến mã đó cũng đứt gân chân, không cách nào đi tiếp, Lý Mật cắn răng, cầm một cây trường mâu của thị vệ, tiếp tục đi tới.

Chỉ là, gió càng lúc càng lớn, tuyết cũng càng ngày càng mạnh.

Sắp đến giờ Dần, bông tuyết bay đầy trời, tựa hồ làm cho người ta không cách nào nhìn rõ con đường phía trước.

- Đại Vương, phía trước hình như có một ngôi chùa, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Nói ra mấy ngày liền hành quân gấp, không chỉ khiến quân Ngoã Cương mỏi mệt không chịu nổi, bản thân Lý Mật cũng cảm nhận sâu sắc nỗi khổ. Nếu nói, trước đó hắn cố gắng gượng đi tiếp, hiện tại đi trong gió tuyết hai canh giờ, tổng cộng gần bốn canh giờ đã đạt đến cực hạn.

Lý Mật thật sự không đi nổi rồi.

Không chỉ là thân thể mỏi mệt mà còn cả chán nản trong lòng.

Thấy gió tuyết cuồng bạo như vậy, chắc hẳn bọn người Tân Văn Lễ cũng khó có thể đuổi theo...Kỳ thật, Lý Mật sở dĩ kiên trì muốn đi tiếp, thật ra cũng không phải vì lo lắng bọn người Tân Văn Lễ, Bùi Hành Nghiễm. Người khiến hắn lo lắng chính là Lý Ngôn Khánh. Hám Lăng và Liễu Hanh xuất hiện, từ loại nào trình độ nào đó cũng nói rõ, Lý Ngôn Khánh nhất định trở về. Hắn xếp đặt một cái bẫy lớn như vậy, đợi mình tiến vào. Nhưng từ đầu đến cuối, Lý Ngôn Khánh đều không xuất hiện trên chiến trường. Nếu như Ngôn Khánh thật sự xuất hiện, Lý Mật ngược lại không hề sợ hãi. Vấn đề ở chỗ, tên gia hỏa này không hề xuất hiện, điều này mới khiến Lý Mật cảm thấy sợ hãi, tên gia hỏa này tâm tư cay độc kín đáo, hoàn toàn không giống một thanh niên hai mươi mốt tuổi.

Khi mình hai mươi mốt tuổi, mình đang làm gì?

Lúc ấy Lý Mật cũng được Dương Tố tán dương thần đồng, nhưng chỉ là mưu sĩ phụ tá Dương Huyền Cảm. Nghĩ mưu tính kế có lẽ cũng không khó khăn, nhưng nếu nói đến trình độ của Lý Ngôn Khánh thì ngàn vạn lần không nghĩ ra. Lý Ngôn Khánh không xuất hiện, Lý Mật càng lo lắng. Nhưng hiện tại đã thoát khỏi Khai Phong, chắc hẳn Lý Ngôn Khánh cũng không làm gì mình, sau khi buông lỏng tâm tư, Lý Mật thật sự không nhịn được.

- Cũng may có thể nghỉ ngơi một lát.

Lý Mật gật đầu, tiến về phía trước.

Đúng như thị vệ nói, cách đó không xa là một ngôi chùa, nhưng theo năm tháng và chiến hỏa ngôi chùa cũng đã hoang phế, đổ nát thê lương, nhìn lên cảnh chùa khiến lòng người cực kỳ chua xót. Thời tiết như vậy, lại nhìn ngôi chùa tàn phá như vậy, liên tưởng đến thảm bại của mình, Lý Mật chua xót không thôi.

Cất bước đi vào sơn môn, lại đột nhiên nghe thấy bên trong bảo điện Đại Hùng truyền đến tiếng binh khí va chạm.

Sau đó, hai gã thị vệ từ trong đại điện bay ra, có người tức giận quát:

- Đồ chó chết mắt mù, lại dám làm càn trước nhà mỗ gia.

Thanh âm này rất quen thuộc.

Trái tim Lý Mật bất chợt co thắt, cũng không biết từ chỗ nào xông tới một luồng khí lực đẩy thị vệ của hắn, lôi kéo trường mâu đi hai bước.

- Tất cả mọi người dừng tay.

Hắn đứng bên ngoài bảo điện Đại Hùng, run giọng hỏi:

- Người ở bên trong, có phải là tam lang?

Lời còn chưa dứt, một bóng người từ trong đại điện lao ra.

Người này cao khoảng một thước tám, mặt mũi khôi ngô, khoác chiến bào màu xanh nhạt cực kỳ oai hùng. Trên chiến bào còn loang lổ vết máu, nắm chặt một cây ngân thương vượt qua đám cung thủ.

Hắn đứng trên bậc thang đại điện ngây người nhìn Lý Mật.

Sau một lúc, chỉ thấy người này vội vàng nhảy xuống bậc thang, phủ phục trước mặt Lý Mật.

- Vương Dũng đáng chết, phụ lại kỳ vọng của Đại Vương, Vương thượng, Tuấn Nghi thất thủ rồi.

Lý Mật vừa nghe, chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết sôi trào, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã vào trong lòng thị vệ.

Bình luận

Truyện đang đọc