SOÁN ĐƯỜNG

Dứt lời Lý Ngôn Khánh mệnh cho tả hữu loạn côn đuổi sứ giả ra bên ngoài.

Sau khi sứ giả rời đi vẻ giận dữ của Lý Ngôn Khánh liền biến mất.

- Vương Thế Sung tính toán ngu ngốc mà cũng dám lấy ra bêu xấu.

Tiết Thu từ phía sau đi ra hắc hắc cười không ngừng:

- Đại lang huynh cười gì vậy?

- Ta đang cười đệ.

- Sao?

- Đệ đối với Vương Đức Nhân dùng binh hắn không rõ thái độ của đệ cho nên tới thăm dò, đối với chuyện đệ không chịu kết minh cũng không tỏ thái độ cho nên hắn có phần lo lắng.

Lý Ngôn Khánh từ chối cho ý kiến cười nói:

- Vậy thì sao?

- Hắn lần này phái người tới đây đơn giản là có hai mục đích.

- Huynh nói đi.

- Một mặt hắn muốn biết hành động lần này của đệ đánh Vương Đức Nhân rốt cuộc là có thái độ gì.

Lý Ngôn Khánh gật đầu, Vương Thế Sung nếu nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lý hắn nhìn lại Tiết Thu:

- Vậy còn chuyện thứ hai?

- Thứ hai, Vương Thế Sung muốn mượn cơ hội này thăm dò thực lực của đệ ở Huỳnh Dương.

- Sao?

- Nếu như đệ ôn hòa thì cho thấy trong lòng đệ có quỷ, dù sao trước đó đệ cùng với Vương Thế Sung vẫn bảo trì thái độ lạnh nhạt mà hiện tại khai chiến với Vương Đức Nhân, nếu biểu hiện mềm yếu cho thấy binh mã ở Huỳnh Dương quận không đủ rồi.

Bởi vậy, Vương Thế Sung nhất định sẽ ra tay với đệ, tuy nhiên lúc nãy đệ làm rất tốt, sau này Vương Thế Sung sẽ không dám ra tay, thậm chí để cho Vương Đức Nhân cắt nhường thành trấn.

Ngôn Khánh cười ha hả, vừa đi ra ngoài vừa nói:

- Đại huynh, huynh nói Quan Trung khi nào thì mang binh tới Trung Nguyên?

Lúc này Quan Trung cũng gần ổn định.

Lý Quỹ bị bắt, Tống Kim võng Lưu Vũ Chu lui về phía Đột Quyết, thế cục tựa hồ tương đối an bình.

Tuy còn có một Lương Sư Đô nhưng cũng chỉ là nhãi nhép mà thôi.

Có thể nói thực lực của Lý Đường đã vô cùng hùng manh, hiện tại chỉ có khu vực Ba Thục là chưa đoạt được, ngoại trừ Việt Tung Nga Mi quận thì cơ bản đã thuộc về Lý Đường, mà hai quận này sở dĩ chưa đầu hàng là vì Lý Ngôn Khánh chưa tỏ thái độ, ai cũng biết, Việt Tung Nga Mi sơn là do quỷ liêu Cốt Tư Man khống chế, công chúa Liêu Man Cốt Lan Đóa lại là thê tử của Lý Ngôn Khánh, chỉ cần thê của hắn tỏ thái độ thì hướng đi của Việt Tung và Nga Mi sơn sẽ có.

Đậu Quỹ cùng với quỷ núi Liêu man cũng quan hệ mật thiết.

Mà Lý Uyên cho rằng, thái độ mơ hồ của Lý Ngôn Khánh có tác dụng lớn hơn cả thái độ rõ nét của hắn.

Điều này có thể mê hoặc quyết sách của Vương Thế Sung.

Chắc chắn rằng, ánh mắt của Lý Uyên hiện tại đã tập trung vào Lạc Dương.

Tuy nhiên khi nào mới ra tay thì còn phải xem Lý Uyên có chuẩn bị thỏa đáng hay không.

Tiết Thu ngẩng đầu nói;

- Lý Đường từ khi khởi binh tới nay dùng binh dùng tốt rất nhiều, nếu không cũng không thể nhanh như vậy mà cướp lấy Quan trung.

Tuy nhiên từ đầu năm đến nay lại liên tục dùng binh.

Trước tấn công Lan Châu sau đó lại tấn công Võ uy, tiếp tục là Thiểm Châu huyết chiến với Lưu Vũ Chu, nếu như tính cả chiến sự quy mô ở Hà Đông thì Quan Trung cho dù năm nay được mùa thì quốc lực cũng hư không, dân chúng tổn hao thật lớn.

Năm nay chỉ sợ bọn họ không dùng binh với Lạc Dương.

Ngôn Khánh chấp nhân.

- Ta đoán chừng thời gian xuất binh là năm sau.

- Cũng chưa chắc.

- Ta vừa mới nói qua, Lý Đường dùng kỳ binh, hơn nữa cuộc chiến ở Trung Nguyên càng lâu thì gánh nặng càng lớn, phải biết rằng ở phía Tây Bắc còn có Đột Quyết nhìn chằm chằm, nếu như kéo dài chỉ sợ người Đột Quyết sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó lại có chuyện không tốt.

- Ý của ta là, hiện tại đánh Lạc Dương chính là thời cơ tốt nhất.

- Bằng không chúng ta nghĩ cách liên lạc với Trường An, góp lời với hoàng thượng thỉnh hoàng thượng xuất binh?

- Chuyện này, nói sau đi...

Ý của Tiết Thu rõ ràng không muốn Lý Ngôn Khánh vào lúc này quấy nhiễu suy nghĩ của Lý Uyên.

Ngôn Khánh thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Hắn đột nhiên nói:

- Đại lang, ngươi muốn gặp cha của ngươi sao?

- Ừ....

Cha đẻ của Tiết Thu là Tiết Đạo Hành, tuy nhiên hắn còn một dưỡng phụ tên là Tiết Nhụ, nói thật tình cảm của Tiết Thu đối với Tiết Nhụ không hề thua kém đối với Tiết Đạo Hành, Ngôn Khánh hỏi vấn đề này khiến cho Tiết Thu nhất thời không biết phải nói thế nào.

Ngôn Khánh cũng không nói ra câu sau, ta cũng cảm thấy nhớ cha của ta.

Ngẫm lại, Lý Hiếu Cơ năm đó rời đi, chưa hề có thư, nếu nói hắn công vụ bề bộn thì trước đó vài ngày Lý Chu ra đời thì Lý Hiếu Cơ cũng phải phái người tới chúc mừng chứ, điều này khiến cho trong lòng Lý Ngôn Khánh có một lo lắng không hiểu.

Đêm đó Lý Ngôn Khánh cùng thê nhi ở cùng một chỗ, vây quanh bàn cơm.

- Thúy Vân, cha bao lâu rồi chưa có tin tức?

Bùi Thúy Vân nghĩ nghĩ:

- Hình như là cuối năm ngoái, công công lần đó gửi thư nói là chiến sự sau khi kết thúc sẽ cùng chàng đoàn tụ, Dưỡng Chân, chuyện này cũng khiến cho thiếp kỳ quái, không hiểu Hổ Đầu công công tại sao tới bây giờ vẫn chưa có thư tới.

Hổ Đầu chính là nhũ danh của Lý Hiếu Cơ.

- Đúng thế, có phải công công đã có chuyện gì xảy ra không?

- Có lẽ là không.

Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ, dùng một giọng điệu không quá khẳng định mà nói.

Lại nói tiếp, hắn cũng đã thành thói quen.

Từ khi quen biết cha mình, cha của hắn thường xuyên mất tích, thậm chí có một thời gian ngắn gần một năm không có thư, tuy nhiên năm đó là chiến sự ác liệt, hiện tại không có việc gì, tại sao cha của hắn ngay cả thư từ cũng không viết?

Đóa Đóa nói:

- Bằng không chúng ta phái người đi Trường An tìm hiểu một thoáng xem có chuyện gì xảy ra?

- Ta cũng đang có ý này.

Lý Ngôn Khánh tỏ vẻ đồng ý.

Ăn cơm tiố xong, hắn cùng với đám người Bùi Thúy Vân ở cùng một chỗ trò chuyện với nhau, đúng lúc này ở bên ngoài có gia thần báo lại:

- Lão gia, Vũ Sĩ Ược dẫn theo mấy người ở bên ngoài cầu kiến, nói là có cố nhân Quan Trung tới bái phỏng.

Ngôn Khánh khẽ giật mình.

- Cố nhân Quan Trung?

Chẳng lẽ...

Lý Ngôn Khánh lập tức mừng rỡ.

- Ngươi đừng ăn nói bậy bạ, trước đây ta ở Trác quận căn bản không thể rời khỏi, ngược lại ngươi nếu như rời đi thì có ai dám ngăn cản?

- Khục khục.

Đúng lúc Tiết Vạn Triệt hưng phấn không thôi thì một tràng ho khan cắt đứt lời của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc