SOÁN ĐƯỜNG

Hơn nửa ngày sau hắn ngừng lại ngưng mắt nhìn Ngụy Chinh mà nói:

- Lão Ngụy chúng ta quen biết không lâu, nhưng giao tình không cạn, ngươi cũng biết Tần mỗ là một kẻ vũ phu thô kệch, không giỏi đoán tâm tư của người khác, ngươi cứ nói thẳng để ta khỏi hao tâm tổn trí.

- Được, mong tướng quân xem phong thư này.

Ngụy Chinh dứt lời đã lấy trong lòng ra một phong thư đưa cho Tần Quỳnh.

- Đây chính là chiếu lệnh của đại vương, lúc chạng vạng tối sau khi ta xem thật sự không biết nên làm sao cho phải cho nên tới đây thỉnh giáo tướng quân.

Tần Quỳnh nghi hoặc khó hiểu tiếp nhận thư rồi quan sát.

Càng xem thư lông mày của hắn càng nhíu lại.

- Để cho chúng ta đi Quan Trung, còn giao Dương thành huyện cho Vương Thế Sung?

Ngụy Chinh gật đầu, lộ vẻ cười khổ.

- Đại vương có ý gì đây?

- Tần tướng quân chẳng lẽ tướng quân không nhìn ra đại vương muốn hợp tác với Vương Thế Sung, quyết ý dùng Dương thành làm mồi nhử để lấy Huỳnh Dương quận sao? Về phần chúng ta tiến về Quan Trung trước chỉ sợ là vì Đường quốc công Lý Uyên sau khi khởi binh ở Thái Nguyên đã tiến quân đánh chiếm Quan Trung, ít ngày nữa đoạt lấy Trường An, chỉ cần đoạt được Trường An thì Lý Uyên chẳng khác nào dựng được thế bất bại.

- Đã như vậy chúng ta tiến tới Quan Trung làm chi?

- Chỉ sợ đại vương muốn chúng ta tìm cách ngăn cản Lý Uyên, sau đó tranh thủ vì hắn cướp lấy Đông Đô, thừa thế đánh Quan Trung.

Trong mắt của Tần Quỳnh toát ra một vẻ thất vọng.

- Muốn đoạt Đông Đô lại toàn lực muốn chiếm Quan trung, đại vương đúng là hão huyền.

- Chính vì suy nghĩ hão huyền đói cho nên binh không tới quan trung mà hợp tác với Vương Thế Sung.

Tần Quỳnh vội vàng ngồi xuống bên cạnh Ngụy Chinh mà hỏi:

- Kính xin tiên sinh chỉ giáo.

- Vương Thế Sung lòng lang dạ sói.

Ngụy Chinh thở dài nói:

- Người này dã tâm rất lớn, tuyệt không thể hợp tác, ta lo lắng hắn cùng đại vương hợp tác là có dụng tâm kín đáo.

Tần Quỳnh lâm vào trầm tư, ngón tay khẽ gõ vào thư án.

- Từng thanh âm cộc cộc vang lên quanh quẩn trong phòng.

- Vậy tiên sinh cho rằng Vương Thế Sung có mục đích gì?

- Đại vương nói, Vương Thế Sung mời hắn vào đầu tháng mười sẽ giáp công Huỳnh Dương, hắn sẽ nghĩ cách ngăn Lý Ngôn Khánh tại Hắc Thạch quan, mời đại vương phá Hổ Lao quan chiếm lĩnh Huỳnh Dương quận, mà hắn thì chỉ cầu đoạt lại Dương thành huyện, để ổn định trận tuyến. Không sai, Vương Thế Sung gần đây đúng là có chút phiền phức, theo thám mã truyền tới thì Dương Đồng muốn cho Độc Cô Vũ thay Vương Thế Sung.

- Đây không phải rất tốt sao?

- Tốt cái gì? Bắt Vương Thế Sung hợp tác không khác gì bảo hổ lột da.

- Ta lo rằng đại vương không những không chiếm được Huỳnh Dương quận mà còn bị Vương Thế Sung làm hại, ta cũng không tin Vương Thế Sung có bản lĩnh ngăn được Lý Ngôn Khánh.

Còn nữa, nếu Dương Đồng quyết ý đổi tướng thì chỉ dựa vào việc đoạt Dương thành có thể khiến Dương Đồng thay đổi chủ ý sao?

- Chuyện này...

Tần Quỳnh cảm thấy cái đầu của mình đúng là không tốt lắm.

- Nhớ ngày đó ta sở dĩ nương tựa Mật công là vì cảm thấy hắn có thể thành được đại sự.

Nhưng hiện tại ta thấy người này không có dã tâm, có tài năng nhưng chưa đủ, hiện tại xem hắn hôm nay tụ tập những người nào?

Từ Viên Lãng, Mạnh Nhượng, Đan Hùng Tín chỉ là những kẻ mãng phu, Vương Bá Đương, Vương Đương Nhân mặc dù trung thành và tận tâm nhưng khó có thể ra hồn, ngược lại những người khác Thì Đức Duệ thì rất có mưu lược, Cổ Nhuận phủ cũng có tài ứng biến nhưng lại không thể thi triển tài hoa. Mật công tuy biết mời chào người khác nhưng lại không biết dùng người, có phần tự cho mình là đúng, Lý Ngôn Khánh năm đó nói không ai, hắn một thân cay nghiệt thiếu tình cảm.

- Ngụy tiên sinh không đến mức như vậy....

Tần Quỳnh há hốc mồm nhìn Ngụy Chinh không biết phải nói gì cho tốt.

- Tần tướng quân có đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa?

- À nếu là Tam Quốc Diễn Nghĩa của Lý Ngôn Khánh thì từng đọc qua.

- Đúng thế, trong Tam Quốc, Tần tướng quân thấy Mật công tương đương với ai trong đó?

Tần Quỳnh gãi đầu cười khổ nói:

- Cái này thì ta nói không ra.

- Thiết nghĩ, Mật công có thể so sánh với Viên Thiệu Viên Bản Sơ, nhiều mưu vô đoạn, có mắt nhìn người mà không có khả năng dùng người. Tần tướng quân, có biết Viên Bản Sơ kết cục thế nào không?

- Ta biết rõ ta biết rõ.

Tần Quỳnh cười nói:

- Người này đại bại trước Tào Tháo, cuối cùng thổ huyết mà chết.

- Viên Thiệu được chết tử tế, nhưng Mật công chưa chắc được như vậy.

Tần Quỳnh hít sâu một hơi.

- Ngụy tiên sinh nói lời này không phải hơi quá chứ, tuy Mật công ở Huỳnh Dương chiến sự bất lợi nhưng có hàng chục vạn quân chiến tướng...

Tần Quỳnh nói một nửa đột nhiên im lặng.

Nhớ năm đó, Viên Thiệu không phải cũng thực lực cường hoành sao? Được xưng trăm vạn binh mã mưu sĩ vô số võ tướng như mây nhưng cuối cùng kết cục thế nào? Lý Mật hiện tại ở trong các lộ phản vương thực lực mạnh nhất nhưng hắn có thể mạnh hơn Viên Bản Sơ không?

Lại nói đến lúc này Tần Quỳnh nếu không minh bạch ý của Ngụy Chinh thì hắn đúng là quá ngu ngốc.

Ngụy Chinh vui vẻ nói:

- Tướng quân võ nghệ cao cường, dũng mãnh vô song.

Được chân truyền Bát phong trận, rong ruổi thiên hạ, ai có thể kháng cự? Lúc này quy thuận Mật công, tướng quân giống như hổ lạc đồng bàng, đường đường là Bát phong trận mà lại phải khốn thủ cô thành, khó có thể thi triển, ta đây có điều so sánh không biết tướng quân có nguyện nghe hay không?

Tần Quỳnh sắc mặt tối tăm phiền muộn khẽ gật đầu.

Tướng quân từng đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa chắc biết Hà Bắc tứ trụ.

- Hiện tại Từ Viên Lãng Đan Hùng Tín dưới trướng Mật công giống như Nhan Lương Văn Sú, sớm muộn gì cũng chết không yên lành, mà tướng quân có thể sánh với Trương Lân một trong tứ đình trụ.

Lời nói này khiến cho người ta phải nghiền ngẫm.

Trương Lân đại bại khi ở với Viên Thiệu nhưng khi làm thủ hạ của Tào Tháo thì trở thành lương tướng tuyệt thế , càng về sau càng lợi hại.

Tần Quỳnh nói:

- Nhưng ta là Trương Lân mà không biết Mạnh Đức công ở nơi nào.

Một câu nói này đã biểu lộ cõi lòng với Ngụy Chinh, trước kia Ngụy Chinh còn bận tâm nhưng hiện tại nghe câu này của Tần Quỳnh thì đã như trút được gánh nặng.

- Tướng quân, Mạnh Đức công cần gì phải tìm kiếm, hắn ở ngay trước mắt.

Tần Quỳnh kinh ngạc hỏi:

- Trước mắt.

Trước mắt mình có người nào?

Vương Thế Sung? Lý Ngôn Khánh? Dương Khánh? Dương Đồng?

Ngụy Chinh đã nói, Vương Thế Sung là một tên lòng lang dạ sói, nhất định không phải là Tào Tháo.

Dương Khánh, Dương Đồng thì không có khả năng.

- Tiên sinh chẳng lẽ nói là Huỳnh Dương Lý vô địch?

Bình luận

Truyện đang đọc