SOÁN ĐƯỜNG

Hắn trỏ tay chỉ Bùi Tịch mà nói:

- Bùi Huyền Chân, ngươi ngậm máu phun người.

- Ta ngậm máu phun người? Ta chẳng qua trình bày một giả thiết mà thôi.

- Bệ hạ, Hà Nam vương công lao to lớn, cha của mình thì chết trận ở Thiểm Châu, nếu như không báo thù rửa hận không phải là bất hiếu sao? năm đó dưỡng phụ của Hà nam vuông mất, hắn bỏ đi tiền đồ ở Thiên Lăng sơn giữ đạo hiếu, hôm nay phụ thân hắn chết, hắn báo thù cũng là hợp tình hợp lý. Cho dù hành vi có phần lỗ mãng nhưng không phải không thể tha thứ, tuy nhiên Lưu đại nhân nói cũng có phần đúng, Hà Nam vương vi phạm thánh ý, vậy hãy để Hà Nam vương tới Trường An, phạt bổng lộc một năm, bắt đóng cửa suy nghĩ là được rồi.

Bùi Tịch xảo diệu đem tội kháng chỉ bất tuân chuyển thành vi thạm thánh ý, hai cái này cách nhau một trời một vực.

Kháng chỉ bất tuân là tử tội, vi phạm thánh ý có thể nói là Lý Ngôn Khánh lý giải sai lầm, một cái từ cố tình thành vô tình dĩ nhiên không so sánh với nhau được.

Lý Uyên dĩ nhiên cũng biết hai từ này khác nhau vì vậy nói:

- Huyền Chân nói đúng, vậy nên phải thế nào?

Lưu Chính tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám nhay ra chỉ trích, Bùi Tịch miệng lưỡi bén nhọn hơn nữa hắn cũng nói rõ thái độ hắn không phải chủ trương tự tiện cho Lý Ngôn Khánh mà chính là chỉ thị của Lý Uyên. lưu Chính nếu như tiếp tục tủy cứu thì chỉ sợ tình hình sẽ càng trở nên phức tạp.

Lưu Chính lui xuống nhưng Trưởng Tôn Thuận Đức lại tiến lên.

Chỉ thấy hắn quỳ gối xuống, hai tay nâng tấu chương, đầu dập xuống đất mà khóc hô:

- Mong bệ hạ làm chủ cho lão thần.

- Tiết quốc công, có chuyện gì vậy?

- Lão thần hôm qua nhận được thư nhà từ Lạc Dương, nói rằng chất nhi Trưởng Tôn Vô Kỵ vài ngày trước vốn ước định thân sự với con của Tiết Đạo hành, trên đường Trưởng Tôn Vô Kỵ đặt mua lễ hỏi bị gia tướng của Thiên Sách phủ vây công đánh cho bị trọng thương, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, mong bệ hạ thay cho Trưởng Tôn gia lấy lại công đạo.

- Vô Kỵ?

Lý Uyên khẽ giật mình:

- Hắn chính là hậu nhân của Quý Viên?

- Đúng là thiếu tử của Quý Viên.

- Hắn cùng với nữ tử Tiết thị đính hôn rồi sao?

- Đúng thế.

Ở trên triều đình, các đại thần có khuynh hướng về phía Thiên Sách phủ đều nhíu mày chặt lại.

Tiết Đạo Hành xương cốt đúng là đã lạnh nhưng danh tiếng của hắn ở trong sĩ lâm vẫn vang dội như trước, Tiết Đạo Hành khi còn sống đối với sĩ tử trong trường có phần chiếu cố, ở trên triều đình không có mấy người không được Tiết Đạo Hành chỉ điểm.

Trưởng Tôn Thuận Đức thuận miệng nói Trưởng Tôn gia kỳ thực đã liên hợp với Hà Đông Tiết thị, hướng về phía Lý Uyên cầu công đạo, hai nhà này đều không phải thường nhân, một Trưởng Tôn thị đã rất đau đầu huống chi là Tiết thị.

Lý Uyên nhẹ nhàng trấn an cam đoan sẽ trả cho Trưởng Tôn Vô Kỵ một công đạo.

Trầm ngâm nửa ngày, Lý Uyên đột nhiên nói:

- Thái tử cho rằng chuyện này nên xử trí thế nào đây?

Lý Kiến Thành nghĩ nghĩ:

- Nhị lang đánh chiếm Lạc Dương, hiện tại cần phải vững vàng thế cục, hiện tại hắn đã cùng với Dưỡng Chân xung đột chi bằng phụ hoàng hạ chiếu mệnh cho Dưỡng Chân lập tức chạy tới Trường An, Lưu đại nhân nói không sai, Dưỡng Chân ở Lạc Dương sẽ gây nên xung đột với nhị lang, chẳng bằng để hắn quay trở lại Trường An ổn định thế cục của Lạc Dương lại, hiện tại Tiêu Dương liên hợp với Giang Nam, Lạc Dương không nên loạn lại.

Nói xong Lý Ngôn Khánh khom người lui trở về.

Trước mắt thế cục Lạc Dương Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Thế Dân khó có thể tồn tại

Hai người này tranh chấp quá lớn nếu như tiếp tục ở lại Lạc Dương chỉ sợ khiến cho sự tình trở nên nghiêm trọng, tuy nhiên nên để Lý Thế Dân trở về hay là để Lý Ngôn Khánh trở về? Lý Uyên còn chưa quyết định thì Lý Kiến Thành đã đề nghị Lý Thế Dân lưu thủ tại Lạc Dương, Lý Uyên lại lo lắng, Lý Thế Dân không trấn an được cục diện, dù sao hôm nay Lý Thế Dân đắc tội với thế trụ Lạc Dương, ở lại Lạc Dương chỉ sợ sẽ gây nhiều xung đột. Nhưng Lý Kiến Thành bảo vệ huynh đệ của mình, Lý Uyên vẫn rất cao hứng vô cùng.

- Chuyện này để cô suy nghĩ một chút.

- Bệ hạ Tần vương cùng với Hà Nam vương ai làm lưu thủ Lạc Dương tạm thời còn chưa thể quyết định.

Tuy nhiên hiện tại Lạc Dương thế cục đã định cần phải mau chóng điều động quan viên tiến về. Quan viên tiến tới nhất định có thể ổn định, Tần vương và Hà Nam vương đều là tuổi trẻ khí thịnh, nếu như có mâu thuẫn thì nhất định sẽ trở thành đại loạn.

Trên thực tế Lạc Dương vững vàng, đối với Quan Trung vô cùng quan trọng.

Vật tư Trung Nguyên muốn chuyển về phía Quan Trung thì phải qua Lạc Dương, mà Quan Trung muốn chuyển hàng tới Trung Nguyên cũng phải qua Lạc Dương.

Hai chi binh mã ngăn cách đã sâu để tránh rung chuyển cần phải nhanh chóng bình định.

Bước kế tiếp Lý Đường nên đặt mục tiêu ở Giang Nam, cho nên Lạc Dương bình yên chính là mấu chốt của cuộc chiến.

- Chư công cho rằng ai có thể đảm nhiệm Lạc Dương?

- Binh bộ thượng thư Khuất Đột Thông chính là người thích hợp nhất.

Trong lịch sử Khuất Đột Thông cùng với Lý Thế Dân liên thủ đã bình định Vương Thế Sung, giao tình rất lớn, tuy nhiên hiện tại Khuất Đột Thông làm lưu thủ Hà Đông khách quan mà nói hắn có kết giao với Lý Kiến Thành, nhưng không phải thuộc về Lý Kiến Thành mà là trung với Lý Uyên, cho nên lần này Lý Kiến Thành tiến củ Khuất Đột Thông, Lý Uyên không hề do dự mà đồng ý.

- Đại ca không phải nói là muốn lôi kéo Lý Dưỡng Chân sao? Tại sao ở trong triều đình lại muốn nhị ca ở lại Lạc Dương?

Triều hội chấm dứt, Lý Kiến Thành trở về Đông cung.

Tề vương mười bảy tuổi Lý Nguyên Cát đuổi theo Lý Kiến Thành song song tiến lên.

Thị vệ tự giác lui về phía sau hai mươi bước, để cho huynh đệ thuận tiện nói chuyện với nhau.

Lý Kiến Thành nói:

- Tam đệ đệ cho rằng Dưỡng Chân rời khỏi Lạc Dương nhị lang có thể vững vàng ở đó sao?

- Chẳng lẽ...

- Tình huống hiện tại của nhị lang không chỉ xung đột với Dưỡng Chân, hắn đánh Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đồng đẳng với việc xung đột với những thế gia ở Lạc Dương, nếu như muốn bình yên thì phải giao ra hung thủ đánh Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu không không cách nào vững chân ở Lạc Dương.

Với tính tình của nhị lang, hắn sẽ cúi đầu sao?

Lý Nguyên Cát cười hắc hắc không ngừng:

- Nhị ca tính tình cứng rắn ương ngạnh chỉ sợ không cúi đầu.

- Hắn không cúi đầu thì phiền toái lại càng lớn.

Cho dù có Khuất Đột Thông hiệp trợ cũng khó có thể dừng chân, hơn nữa ta hi vọng Dưỡng Chân tiếp nhận Bắc Nha, hiện tại đúng là một cơ hội tốt.

Nhị lang ở Lạc Dương trở lại thì đại cục ở Trường An đã định, hắn còn có thể gây ra sóng gió gì nữa? Hơn nữa nhị lang là huynh đệ ruột của ta, Dưỡng Chân chỉ là tộc đệ, so với nhị lang thì vẫn còn cách một tầng quan hệ đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc