SOÁN ĐƯỜNG

Ngôn Khánh nói:

- Buổi trưa bắt đầu sinh nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa sinh ra thật khiến ta lo lắng.

Lời còn chưa dứt đột nhiên từ trong phòng sinh truyền ra thanh âm khóc oa oa của hài nhi.

Trong chốc lát, Lý Ngôn Khánh giống như bị sấm đánh vậy.

- Sinh rồi, sinh rồi.

Cơ hồ đồng thời, Đóa Đóa Tiểu Niệm, Bùi Thúy Vân bọn họ đều kêu to, như ong vỡ tổ đi vào trong phòng.

Lý Ngôn Khánh cũng muốn đi vào nhưng đều bị ngăn lại.

- Lý lang quân, lang quân cần phải chờ ở bên ngoài, chút nữa mới được thăm nương tử.

- Quan Âm tỳ, muội ấy không sao chứ?

Lời này vừa nói ra, Cao phu nhân đã ôm hài nhi ra ngoài, ghe thấy lời hỏi thăm của Lý Ngôn Khánh liền lộ ra nụ cười thỏa mãn:

- Mẫu tử bình an, chúc mừng hiền tề có quý tử.

Đầu óc của Lý Ngôn Khánh trở nên ông ông vang lên, trong nhất thời hắn ngây người không biết phải làm sao.

Ở trong này có một chuyện không muốn cho người khác biết, Đóa Đóa cùng với Vô Cấu có quan hệ vô cùng tốt, năm đó khi Vô Cấu đến đất thục cầu y, Đóa Đóa rất chiếu cố cho Vô Cấu, về sau Ngôn Khánh rời khỏi Nga Mi, Đóa Đóa thường xuyên lên núi làm bạn.

Cũng vì nguyên nhân này mà Cao phu nhân chấp nhận cho Đóa Đóa và Vô Cấu bình thê, cùng nhau gả cho Lý Ngôn Khánh.

Sau khi thành thân, nhị nữ thân mật khnăg khít vô cùng, Vô Cấu sau khi mang thai, Đóa Đóa từng nói giỡn là nếu như Vô Cấu sinh hạ bé trai sẽ cho nàng dạy bảo, Vô Cấu thì trêu ghẹo nói, dạy bảo thì chưa cần nhưng có thể nhờ Đóa Đóa đặt tên cho hài tử của mình.

Đây chỉ là một câu nói đùa vui nhưng Đóa Đóa cho là thật, tìm tới Ngôn Khánh hỗ trợ.

Lý Ngôn Khánh cũng cười nói:

- Nàng là quận chúa Chu Thất, nếu như tương lai có hài tử thì hãy đặt tên là Lý Chu.

Đóa Đóa trở về nói với Vô Cấu, Vô Cấu vui vẻ đáp ứng, Trưởng Tôn Vô Cấu dịu dàng ngoan ngoãn ngây thơ dĩ nhiên là không có tâm cơ gì.

Tuy nhiên sau khi Ngôn Khánh biết được chuyện này thì cảm thấy bên trong có ẩn tình.

Đóa Đóa bất đắc dĩ đành phải nói cho Lý Ngôn Khánh sự thật.

- Hóa ra năm đó Cáp Sĩ Kỳ sáng chế ra Hàng Long công đã cân nhắc là để cho nam tử tu luyện cho nên công pháp chí dương chí cương, Cáp Sĩ Kỳ chết sớm cho nên Đóa Đóa phải tự mình tu hành lục lọi, tuy thân thủ trở nên cao tuyệt nhưng thân thể lại sinh ra vài phần không tương thích, tuy về sau tu luyện đạo dưỡng sinh của Tôn Tư Mạc, âm dương từ từ cân đối nhưng đã mang đến cho nàng ảnh hưởng ví dụ như Đóa Đóa sau này khó sinh con được.

Ngôn Khánh sau khi biết lại thương lượng với Vô Cấu một thoáng, nếu như Vô Cấu sinh nữ hài tử thì tự đặt tên nhưng nếu là nam hài tử thì tên là Lý Chu.

Huyền cơ bên trong chuyện này chỉ có ba người biết được.

Vốn Cao phu nhân còn thấy cái danh tự Lý Chu có phần cổ quái nhưng Vô Cấu lại yêu cầu mãnh liệt cuối cùng bà đành phải thỏa tâm nguyện của nàng.

Ngôn Khánh ngồi ở bên giường nắm lấy cánh tay của Vô Cấu.

Đóa Đóa thì ngây ngốc ôm hài nhi ở bên cạnh cùng với Bùi Thúy Vân và Mao Tiểu Niệm nói đùa.

Ta có con rồi.

Lý Ngôn Khánh lầm bầm trong longgf, cảm xúc rất nhiều.

Nhoáng một cái đã hai mươi năm ta đi vào thời đại này đã hai mươi năm.

Hiện tại ta đã lưu lại dấu ấn không thể xóa nhòa ở thời đại này.

Hắn nhịn không được mà cất tiếng cười to, khiến cho Lý Chu cả kinh oa oa khóc lớn, tuy nhiên hắn vẫn không ngừng thanh âm mà cười to.

Kiếp trước hắn đã từng làm cha.

Nhưng cảm giác khi đó không khắc sâu bằng ở kiếp này.

Nhận lấy hài nhi ở trong ngực của Đóa Đóa, hắn nhu hòa ôm vào trong ngực.

Ta ở kiếp này trải qua vô số lưu ly xóc nảy, đã trải qua vô số trắc trở nhưng ta tuyệt đối sẽ không để hài nhi của ta cũng giống như thế, tiếp tục sinh hoạt ăn nhờ ở đậu của ta, ta không cho phép ai đụng tới hài nhi của ta, tuyệt đối không.

Lý Chu ở trong ngực của Lý Ngôn Khánh tựa hồ cảm nhận được tâm tình này liền cười khanh khách.

- Ha ha, nó cười với ta, nó cười với ta.

- Nói nhảm, ngươi là phụ thân của nó, nó cười với ngươi thì có gì kỳ quái?

Bộ dạng lúc này của Lý Ngôn Khánh, nếu người ngoài nhìn thấy sẽ không ngờ hắn chính là Lý vô địch đại danh đỉnh đỉnh, thủ đoạn quỷ dị.

Lý Chu xuất hiện khiến cho mục tiêu của Lý Ngôn Khánh ngày càng thêm minh xác.

Hắn bức thiết hi vọng cuộc chiến này chấm dứt sớm, sau đó cùng với cha mình và thê nhi đoàn tự cùng một chỗ, hưởng thụ niềm vui gia đình.

Lý Chu sau khi sinh xong, ngay tháng sau Vương Đức Nhân đã vượt qua Toan Tảo tới Thông Tế kênh, cường công Dương Võ huyện, huyện lệnh Dương Võ là đệ tử Thôi thị, tên là Thôi Lượng, không hề có chút chống cự gì mà mở thành đầu hàng khiến cho cả Huỳnh Dương phải xôn xao.

Tộc trưởng Thôi thị ở Quản Thành Thôi Thiện Phúc giận tím mặt, hạ lệnh gạch tên Thôi Lượng ở trong tộc.

Cùng đêm hắn tiến tới Củng huyện xin lỗi Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh cũng không trách tội Thôi Thiện Phúc, hạ lệnh cho Tân Văn Lễ trong vòng mười ngày phải đoạt lại Dương Võ huyện.

Tân Văn Lễ là người trầm ổn, hắn sau khi nhận lệnh lập tức hạ lệnh cho chất nhi của hắn là Tân Sĩ Kiệt triệu tập binh mã, phục đoạt Dương Vũ huyện, Tân Văn Lễ lặng yêu mưu đồ, Thôi Thiện Phúc hiệp trợ phía sau, cùng với huyện lệnh Toan Tảo Phan dung tiền hậu giáp kích đánh bại binh lính của Vương Đức Nhân. Đến ngày thứ sau, Dương Võ huyện đã được Tân Văn Lễ đoạt lại.

Đồng thời viện quân của Lý Ngôn Khánh cũng đến bên bờ Thông Tế kênh.

Chủ soái lĩnh quân đúng là Lý Đạo Huyền, mà phó tướng thì chính là con của Lý Thần Thông, Lý Đạo Ngạn.

Biết được tin binh lính của Vương Đức Nhân đã qua Thông Tế kênh, Lý Đạo Huyền không nói nhiều lời xua quân vượt sông, binh lâm tới bên ngoài Toan Tảo thành.

Vương Đức Nhân đang định phục đoạt Toan Tảo không ngờ truy binh của Lý Đạo Huyền đã tiến tới.

Hai bên ở Duyên Tân sinh ra một hồi chém giết thảm thiết, Lý Đạo Huyền dùng sáu nghìn binh mã đấu với hai vạn quân của Vương Đức Nhân từ rạng sáng tới giữa trưa, thấy chất đầy đồng, Vương Đức Nhân cuối cùng ngăn cản không được sự hung mãnh của Lý Đạo Huyền, đến giờ ngọ thì tan tác, trong trận chiến này Lý Đạo Huyền tự mình đốc chiến, mặc áo giáp màu đen, đầu che mặt nạ, hung mãnh vô cùng, nhất thời áp đảo cả danh tiếng Vô Địch của Lý Ngôn Khánh.

Cùng tháng Lý Thần Thông cũng công kích Vương Đức Nhân.

Từ Lỗ quận đánh vào Kim Hương, thẳng bức Tế Âm thành.

Trong nhất thời chiến hỏa ỏ Trung Nguyên chậm lại.

Ngôn Khánh ở trong thư phòng tức giận nghiêm nghị quát mắng:

- Vương Thế Sung cho hắn là ai, mà dám nói với ta như vậy?

- Vương Đức Nhân cùng ta động binh, đoạt thành của ta, bắt dân chúng của ta, hủy ruộng đất của ta, nay ta phản kích có gì là sai? Vương Đức Nhân phạm vào ta ta cần phải giáo hóa hắn, trở về nói với Vương Thế Sung, chuyện này không có quan hệ với hắn, đừng nói nữa

Bình luận

Truyện đang đọc