SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên gọi hắn lại.

- Thẩm Quang, đem hoàng phiêu mã tới đây.

Thẩm Quang do dự một chút rồi quay người rời đi, dắt hoàng phiêu mã tới, đem dây cương trao cho Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh đem ngựa giao cho Mạch Tử Trọng.

- Mạch công tử, ngươi cũng là hảo hán, mặc kệ trước đây chúng ta có hiểu lầm gì, hôm nay đều bỏ qua.

- Ngươi muốn kiến công lập nghiệp ta cũng không ngăn cản, mỗi người có một chí hướng riêng. Từ Bình Nhưỡng tới Liêu Đông, cần phải bôn ba nghìn dặm, cước lực không tốt chỉ sợ khó đến, ở đây có Hoàng Phiêu mã, cũng là bảo mã lương câu, ta ở đây chỉ có cái này tặng ngươi.

Mạch Tử Trọng ở Bình Nhưỡng mất đi tọa kỵ và binh khí, hiện tại đang cần một thớt ngựa tốt.

Hắn cũng không khách khí tiếp nhận phiêu hoàng mã, sau đó cùng với Trịnh Ngôn Khánh chắp tay từ biệt, Phùng Trí Đại theo hắn rời khỏi, Phùng Quả do dự một chút rồi cũng cởi túi trên người xuống, từ từ đi tới trước mặt Trịnh Hoành Nghị nói khẽ:

- Trịnh giáo úy đây là thuốc kim sang, ơn cứu mạng của giáo úy , Vinh Nhi sẽ ghi nhớ trong lòng.

- Nếu như có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Trong nội thành Trịnh Hoành Nghị và Phùng Quả tử chiến không lùi, đúng là như có ân cứu mạng với Phùng Quả.

Trịnh Hoành Nghị tiếp nhận cái túi khẽ nói:

- Phùng Quả ngươi bảo trọng.

Phùng Quả nở ra một nụ cười tươi.

- Trịnh công tử, ngươi cũng bảo trọng.

Nói xong hắn quay đầu nhìn theo bóng hình Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại rời đi, Trịnh Hoành Nghị chẳng hiểu tại sao lại sinh ra một vẻ buồn bã.

Trịnh Ngôn Khánh tới bên cạnh Trịnh Hoành Nghị, vỗ nhẹ vai của hắn.

- Hoành Nghị, ngươi ăn ít đồ ăn đi, nghỉ ngơi một lát, tới giờ Tý chúng ta sẽ lên đường rời khỏi.

Trịnh Hoành Nghị khẽ giật mình nói:

- Nhanh như vậy sao?

- Nhanh sao?

Ngôn Khánh cười cười:

- Chỉ sợ có người còn nhanh hơn cả chúng ta.

Nói xong hắn không để ý tới Trịnh Hoành Nghị nữa mà phân phó mọi người kiểm kê nhân số tổng cộng 158 người trong đó nỏ thủ có bốn mươi người, hổ vệ hơn bốn mươi người còn lại đa phần là thủy thủ.

Ngựa ước chừng có tám chục con, cũng đủ để sử dụng.

Ngôn Khánh và Tạ Khoa sau khi thương nghị một lát, quyết định đem kỵ quân nhét vào nỏ thủ dưới trướng của Trịnh Ngôn Khánh, sau đó tản ra phân thành hai đội.

Tạ Khoa phụ trách một đội nhân mã, Đậu Hiếu phụ trách một đội nhân mã.

Thẩm Quang phụ trách chiếu cố cho Trịnh Hoành Nghị, Hám Lăng, Hùng Khoát Hải thì đi theo sau Trịnh Ngôn Khánh.

Đậu Hiếu và Tạ Khoa đã kinh nghiệm phong phú cho nên bọn họ biết dẫn đầu đội ngũ thế nào, mà hổ vệ dưới trướng của Trịnh Ngôn Khánh thì cởi bỏ tất cả trọng giáp, đi lại nhẹ nhàng hơn.

Từ Bình Nhưỡng đến La quốc lộ trình không hề gần.

Đi một đoạn đường chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, cởi bỏ trọng giáp ra Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.

Sau giờ Tuất, Phùng Quả một lần nữa tiến vào cốc.

- Trịnh công tử, Mạch công tử để tiểu nhân nói với công tử, chúng ta chuẩn bị lên đường xuất phát.

Trịnh Ngôn Khánh không nói gì chỉ lặng lẽ mỉm cười:

- Đi đường cẩn thận.

Phùng Quả đem một địa đồ da trâu đưa cho Trịnh Ngôn Khánh rồi nói:

- Mạch công tử nói, mọi người từ nơi này tiến về La quốc, chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, đây là địa đồ trong quân, tuy chưa chuẩn xác nhưng tốt hơn địa đồ đang dùng gấp trăm lần, công tử, Mạch công tử còn nói La nhân mặc dù có minh ước với chúng ta nhưng La Kim thị đổi thất thường, không thể không đề phòng.

La Kim thị cũng chính là quốc vương của La quốc.

Hiện nay quốc vương của La quốc là Kim Bá Tịnh, là quốc vương thứ 26, quốc chủ trước đây từn nhiều lần cùng với nhà Tùy ký minh ước giáp công với Cao Ly, năm Khai Hoàng thứ mười tám, La quốc một lần nữa tiến hành minh ước với Tùy Văn Đế, nhưng sau khi Tùy Văn Đế động thủ, Kim Bá Tịnh lại chậm chạp không chịu xuất binh, lấy đủ loại nguyên nhân, Tùy Văn đế cuối cùng không thể dùng binh với Cao Ly, đối với sự thay đổi thất thường của La quốc, Tùy đế vô cùng chán ghét.

Ngôn Khánh gật gật đầu:

- Vậy thay ta nói với Mạch công tử lời cảm ơn.

- Vậy tiểu nhân xin cáo từ.

Phùng Quả vội vàng rời đi, Trịnh Ngôn Khánh vẫn đứng ở chỗ cũ, cầm lấy địa đồ.

Địa đồ này vô cùng rõ ràng, có nói Trịnh Ngôn Khánh cũng có thêm phần nắm chắc tiến tới La quốc.

Mặc kệ có tới La quốc thành công hay không con đường trước mắt là con đường tốt nhất.

Dù sao từ Bình Nhưỡng đến La quốc, dọc theo đường này cửa khẩu không có nhiều lắm hơn nữa người Cao Ly toàn bộ ánh mắt đều nhìn về Liêu Đông, tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh vẫn nhớ lời Mạch Tử Trọng nói La Kim thị không thể tin được.

Hắn đưa mắt nhìn đám người Mộc Nghị và Mạch Tử Trọng, nhìn sắc trời thì đã qua giờ Tý.

Vì vậy đám đông toàn bộ tỉnh lại, xếp thành hàng, Trịnh Ngôn Khánh cưỡi Ngọc Đề Tuấn, cầm trong tay trọng giáo, quét qua ba đội nhân mã, trong lòng cảm khái vô cùng.

Cũng không biết, 158 người này trở về Trung Nguyên sống sót còn bao nhiêu người?

Hắn hít sâu một hơi, nở ra một nụ cười tươi, mã giáo giơ lên trên không trung, trước ánh trăng hiện lên hàn quang dày đặc.

- Xuất phát, ta đưa các ngươi về nhà.

Trên bầu trời màn hào quang cuối cùng cũng đã bị hoàng hôn nuốt chửng.

Ở trên suối máu đỏ nhuộm đầy, đại kỳ hỗn tạp phóng mắt mà nhìn khắp nơi đều là tùy quân, người Cao Ly thì điên cuồng, đao quang liên tục mùi máu tươi cũng trở nên tràn ngập.

Cao Kiến Vũ hiện tại chưa tới bốn mươi nhưng sắc mặt đã trở nên xám trắng.

Hai gò má của hắn thon gầy, lúc này hắn đang đứng dưới một đại kỳ, đôi mắt giống như là mắt chim ưng ngưng thần nhìn cuộc chiến đấu ở trên bình nguyên, ánh mắt không mang chút tình cảm nào, nhân số tùy quân, càng ngày càng ít.

- Vương thượng, Tát thủy có chiến báo truyền tới.

Kỵ sĩ ở ngoài trăm bước đã xuống ngựa, từ từ chạy tới trước mặt Cao Kiến vũ, quỳ một chân xuống đất bẩm báo.

Ánh mắt của Cao Kiến Vũ dần dần thu hồi lại.

- Nói đi.

Hán Thành rạng sáng bị tập kích, hai tòa quân trại bị đốt hủy, trong trại quân mã bởi vì sắc trời chưa sáng nên không cách nào xuất chiến.

Hán Thành này không phải là Hán Thành(Seoul) đời sau.

Mà là một căn cứ cách Bình Nhưỡng chừng sáu mươi dặm, ở trong đó có không ít quân nhu, cũng là chỗ dùng binh của người Cao Ly với bắc tề, tuy nhiêm hôm nay Tùy quân vượt biển khiến cho người Cao Ly đều trập trung ở phía bắc Bình Nhưỡng, vì vậy ở phía nam tuy có các ổ căn cứ nhưng không tính quá nhiều, chủ ý là để phòng ngự La quốc và Bắc Tề có cử động.

Cao Kiến Vũ đồng tử co rút lại, hai má thon gầy hơi run rẩy.

Con trai độc nhất của Cao Nguyên là Cao Bảo Tàng đã bị giết chết, vua Cao Ly phát lệnh truy sát, Cao Kiến Vũ không được thanh nhàn chút nào.

Tùy quân liên tục bại lui, nhưng người Cao Ly không vì vậy mà phớt lờ.

HẾT QUYỂN V

Bình luận

Truyện đang đọc