SOÁN ĐƯỜNG

Thế nhưng không được, hắn chưa từng được sự quan tâm như vậy.

- Tiểu tử không biết tại sao bá phụ lại không chịu ở cùng với Phụng Tiết nhưng mà tiểu tử có thể nhìn thấy được tuy Phụng Tiết sợ bá phụ nhưng rất muốn ở cạnh bá phụ. Bá phụ có biết không, ở học xá, Phụng Tiết không có một người nào là bằng hữu, bị người ta khi dễ. Phụng Tiết là một gia hỏa rất thông minh, thế nhưng ở trước mặt bá phụ, hắn lại phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Đậu Quỹ ngạc nhiên nhìn Trịnh Ngôn Khánh, hai gò má kịch liệt run rẩy.

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Bá phụ, bá phụ có biết khi tiểu tử tới, Đậu Phụng Tiết nói gì với tiểu tử không? Hắn nói hắn muốn cùng bá phụ đi Tư Dương, nhưng mà bá phụ lại không chịu cho hắn đi cùng. Bá phụ có biết khi đó hắn thất vọng thế nào không? Bá phụ à, bá phụ là quan viên của triều đình, một lòng vì nước vì dân nhưng cũng không nên đối đãi như vậy với Đậu Phụng Tiết.

- Tiểu tử ngẫm thấy, nhà chưa an thì làm sao đàm luận thống trị quốc gia được. Bá phụ ngay cả đứa con của mình cũng không quan tâm thì làm sao để người khác tin tưởng được.

Ngôn Khánh nói ra những lời này khiến cho Đậu Quỹ xấu hổ một hồi.

Hắn muốn trách cứ Ngôn Khánh nhưng nhìn thấy sắc mặt của Ngôn Khánh trang trọng, áo trắng bồng bềnh, tựa hồ như có uy nghiêm vô hạn, làm cho Đậu Quỹ không nói ra lời.

- Ta....

Đậu Quỹ vốn muốn mở miệng thì đã thấy từ sau hòn non bộ đi ra một bóng người, lão vừa đi ra đã vỗ tay mỉm cười, trên khuôn mặt lão hiện ra hàng lông mi trắng bạch.

- Bán Duyến Quân ba năm không gặp, ngôn ngữ ngày càng trở nên sắc bén, đủ để thấy, ba năm vừa rồi, Bán Duyến Quân chưa từng ngừng học hỏi.

- Thúc phụ.

- Đậu đại nhân...

Trịnh Ngôn Khánh và Đậu Quỹ tiến lên, khom mình hành lễ.

Người tới đúng là Đậu Uy.

Đậu Uy ở trong thư phòng đọc sách nghe nói Trịnh Ngôn Khánh đến thì khẽ giật mình trong lòng cảm thấy kỳ quái: Đứa nhỏ này ba năm nay ngay cả Trúc Viên cũng không thường đi ra chớ nói đến Đậu phủ, hôm nay tại sao lại tìm tới cửa?

Đậu Quỹ còn suy nghĩ cẩn thận thì nói chi tới Đậu Uy.

Cho nên rất nhanh Đậu Uy đoán ra được ẩn tình, đứa nhỏ này chỉ sợ đã có chuyện.

Hắn được Lý Cơ nhắc nhở lại được Lý Uyên dặn dò là chiếu cố cho Trịnh Ngôn Khánh, vì vậy nhanh chóng đi tới chỗ ở của Đậu Quỹ, không ngờ nửa đường đã thấy Ngôn Khánh và Đậu Quỹ nói chuyện với nhau, Đậu Uy nấp ở sau hòn non bộ, nghiêng tai lắng nghe một lúc.

Đồng thời trong lòng ông cũng rất vui vẻ vì Đậu Phụng Tiết có được một người bạn tốt như vậy.

Ngôn Khánh nói xong, Đậu Uy không nhịn được. Một phương diện Ngôn Khánh không hề nói sai một phương diện khác là ông sợ Đậu Quỹ thẹn quá hóa giận cho nên đi tới, tỏ vẻ ủng hộ Trịnh Ngôn Khánh.

- Thiên Nhãn, ngươi có biết phụ thân ngươi vì sao gọi ngươi là thiên nhãn không?

- Thứ cho hài nhi không biết.

- Bởi vì đà la sinh ra được thiên nhãn, bao quát muôn dân trăm họ, phụ thân ngươi biết tính tình của ngươi cương trực cho nên mới đặt cho ngươi cái tên này, hi vọng ngươi có thể nhìn thấy nhiều chuyện xung quanh hơn, cảm ngộ tình cảm thế gian.

- Ngôn Khánh tiểu hữu nói không sai, ngươi ngay cả con mình suy nghĩ thế nào cũng khong biết thì dựa vào đâu mà quan sát những người khác?

- Cổ nhân nói, tu thân tề gia, trị quốc bình thiên hạ.

- Cái nhà này, không chỉ thuộc về dòng họ chúng ta mà còn là cả quốc gia nữa, Đậu Phụng Tiết đứa nhỏ này tính tình đúng là có hơi yếu đuối rồi, nhưng ngươi có nghĩ tại sao hắn lại có tính tình như vậy chưa? Mỗi lần ta thấy ngươi quát lớn hài tử muốn đứng ra khuyên can nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Hôm nay tiểu hữu đã nói, ta cũng không khách khí.

- Ngươi trở về cẩn thận nghĩ lại đi, ngươi nếu như không ngộ được hai chữ "Tề gia" có ý nghĩa là gì thì đừng đi Tư Dương làm quan nữa... Suy nghĩ thật kỹ, đừng vì ý nghĩa của mình mà làm tổn thương tình cảm của hài tử với ngươi.

Đậu Quỹ cúi đầu lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Đậu Uy đi tới, vỗ vỗ vai Đậu Quỹ rồi lại hướng về phía Ngôn Khánh mà nói:

- Tiểu hữu, cậu tìm ta có chuyện gì sao?

Trịnh Ngôn Khánh thần sắc ngưng tụ, hơi xấu hổ mà gật nhẹ đầu.

- Vừa vặn chúng ta đi vào nói chuyện đi.

Đậu Uy mang theo Ngôn Khánh đi rồi, nhưng Đậu Quỹ vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng ngơ hồi lâu. Hắn về tới chỗ ở, Đậu Phụng Tiết đang ở ngoài phòng chỉ thấy dưới ánh nến, Đậu Phụng Tiết đang cầm lấy một quyển sách, ngơ ngác sững sờ.

Trên khuôn mặt của hắn tựa hồ như được bao phủ bởi một vẻ buồn bã nhè nhẹ, khiến cho Đậu Quỹ đau xót không thôi.

Chẳng lẽ những điều ta làm trước kia đều là sai lầm hay sao?

Phụ tử hai người một người ngẩn ngơ ở trong phòng, một người sững sờ ngoài phòng, ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng cả đình viện.

----------------------------

Trịnh Ngôn Khánh đem ý đồ nói rõ, lông mày của Đậu Uy liền nhăn lại:

- Sứ giả Uy Nô quốc?

Đậu Uy lầm bầm trong miệng, người Uy này xuất hiện từ thời hán triều, về sau có ghi chép lại. Ở trước công nguyên, có một đảo quốc là Nhật Bản, vì ngưỡng mộ phồn hoa của đại hán nên đã được Hán Quang Vũ ban cho làm Nô quốc, về sau tên là Uy Nô Quốc.

Về sau, Uy Nô quốc và hoa hạ vãng lai với nhau, không hề ngưng lại.

Bọn họ không ngừng hấp thu văn hóa hán tộc, dần dần phát triển.

Đậu Uy khẽ nói:

- Ta hôm nay không đi ra ngoài thật không rõ ràng làm về chuyện này. Được Uy Nô quốc đã muốn thông qua luật pháp đại Tùy chúng ta thì cho thấy sứ giả này cũng có chút kiến thức, cái này liên quan đến sự lộn xộn tranh giành của hai nước, nếu là Khai Hoàng luật vị bằng hữu kia của ngươi lành ít dữ nhiều... Ngôn Khánh à, việc này cũng khó xử lý đó...

Trịnh Ngôn Khánh cúi đầu xuống đột nhiên nói:

- Lại là thiên triều nhân đức sao?

- Ngươi đây là có ý gì?

Ngôn Khánh đột nhiên ngẩng đầu mà nói:

- Vì sao thiên triều ta lại luôn đối ngoại khoan dung độ lượng, đối nội lại nghiêm khắc? Ngày xưa có Phiêu Kỵ tướng quân, tung hoành nơi Mạc Bắc, đánh cho Hung Nô chật vật mà trốn đi, hết lần này tới lần khác đều là... nhân đức chết tiệt kia làm cho chúng ta phải vất vả. Thậm chí còn tặng cho Hung Nô vải vóc tiền bạc, cho bọn chúng nghỉ ngơi lấy sức, sau khi nghỉ ngơi xong rồi, chúng lại tiến đánh chúng ta.

- Giết đồng bào ta, tàn sát thôn trang, bắt dân chúng ta.

- Thiên triều đánh cho thắng trận nhưng lại muốn tỏ ra nhân đức, cho nên hết lần này tới lần khác chúng ta đều bị dị tộc ức hiếp.

- Đậu đại nhân, tiểu tử không rõ, như vậy "nhân đức" thực sự có thể hóa giải sài lang sao? Ta từng nghe qua một câu chuyện, một nông phu nhìn thấy một con rắn vì vậy đem nhân đức ra cảm hóa nó.

- Nào biết con độc xà kia sau khi tỉnh lại đã cắn ngược lại khiến nông phu bỏ mình... Đây là nhân đức hay là ngu dốt?

Lời của Ngôn Khánh đúng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Theo đạo lý mà nói, kiếp trước ở con đường làm quan của hắn, vốn không nên có mấy tâm tính cực đoan này, nhưng phản cảm với Uy quốc hắn vẫn không hề tiêu tan, ở thời đại này, hắn đã đọc qua hán thư, lại đọc qua tam quốc, mà lúc này đau khổ thời hán cũng cách đây không xa, cho nên không thể quên được mối hận này.

Trịnh Ngôn Khánh bất cứ giá nào, trừng mắt nhìn Đậu Uy mà thấp giọng quát.

Đổi lại những người khác, Ngôn Khánh không thể làm vậy, nhưng Đậu Uy thì không giống như vậy, là gia tộc tới tám trăm năm, lời của Trịnh Ngôn Khánh, Đậu Uy không thể không biến sắc, lông mi màu trắng rung nhẹ lên.

- Hùng Đại Hải giết người đúng là không đúng.

- Nhưng tên kia là sứ giả Uy Nô hải ngoại, có thể tới quốc thổ đại Tùy phóng ngựa bừa bãi được sao? Hắn làm bị thương, đâm chết con dân chúng ta thì được đặc xá, còn con dân chúng ta phản kháng thì lại bị máu chảy đầu rơi hay sao?

Đậu đại nhân, tiểu tử thật không hiểu, xin ngài giải thích nghi hoặc trong lòng.

Ánh mắt của Đậu Uy sáng ngời nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh.

Hắn không nói câu nào, bởi vì không biết phản bác như thế nào.

Đậu Uy nhắm mắt lại tiến tới đứng gần hồ nước, sau một hồi mới khẽ nói:

- Việc ngày xưa, không thể truy tới... chỉ là ta sẽ giúp ngươi việc này, điều tra đơn kiện của Yết Nhân Đài kia, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại như vậy.

Trịnh Ngôn Khánh mừng rỡ, sau đó thi lễ:

- Đại nhân minh xét.

- Tiểu hữu, ngươi hôm nay nói những lời này, đưa vào tai ta thì không sao, trời biết đất biết, nhưng ngày sau không được nói cho người khác, không thì sẽ không có kết cục hay đâu... Ta già rồi không có huyết khí như vậy, chỉ mong lúc gặp ngươi khi công thành danh toại, vẫn bảo trì được huyết khí như thế, không uổng phí tâm tư ta giúp ngươi lúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc