SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Đại Sĩ lắc đầu liên tục:

- Huỳnh Dương quá nhỏ, tổ tôn hắn ở Huỳnh Dương thì tác dụng không lớn.

- Không ngờ tên tiểu tử Ngôn Khánh kia lại có tài hoa như vậy, lúc trước ta vẫn xem thường gia hỏa này... Hắn hôm nay tự nghĩ ra Vịnh Ngỗng thể, lại dùng Vịnh Ngỗng thơ mà dương danh thiên hạ, nếu không lợi dụng một phen, thì chẳng phải là phụ danh tiếng của Ngỗng công tử?

- Nhân Cơ, Trịnh gia hiện tại không thể so với lúc trước, cần phải có người đứng ra, giữ lại thể diện cho Trịnh gia.

Ta muốn ngươi dùng hết thủ đoạn, làm rộng thanh danh của Trịnh Ngôn Khánh, cho tất cả mọi người đều biết hắn xuất thân từ An Viễn đường. Hắn thanh danh càng vang dội những người khác muốn đối phó với chúng ta thì càng phải cẩn thận... Nhưng để hắn làm danh sĩ tiêu dao, chứ chớ cho hắn làm quan, để cho hắn ở sĩ lâm mở đường trước, tương lai Hoành Nghị khởi sự cũng thuận tiện không ít. Chỉ là cần phỉa biết hóa chút ít xuất thân của hắn, ta đã chuẩn bị cho hắn một xuất thân thượng phẩm, ngươi thấy thế nào?

Ý đồ của Trịnh Đại Sĩ vô cùng tinh tế, một phương diện muốn nâng Trịnh Ngôn Khánh lên, một phương diện muốn áp chế Trịnh Ngôn Khánh, làm cho hắn vĩnh viễn phụ thuộc vào An Viễn đường. Chỉ cần khống chế được tiền đồ của Trịn Ngôn Khánh thì mặc dù sau này thanh danh của hắn vang rền, Hoành Nghị có trưởng thành cũng có một phụ tá, tương lai An Viễn đường có thể ổn định.

So sánh giữa Trịnh Đại Sĩ và Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Đại Sĩ mặc dù đọc sách không nhiều nhưng âm mưu quỷ kế Trịnh Nhân Cơ vẫn không thể so sánh.

Trực tiếp làm cho Trịnh Ngôn Khánh một xuất thân tứ phẩm, để cho hắn có chỗ dừng chân, hắn sau này ở trong quan trường có tiền đồ cũng phải dựa vào Trịnh gia.

Bởi vì theo chế độ cũng, xuất thân đánh giá gọi là hương phẩm cũng ảnh hưởng tới con đường làm quan.

Đảm nhiệm chức vị quan lại, hương phẩm càng cao thì khởi điểm càng cao, về sau lập nghiệp cũng được đánh giá là thanh quan, lên chức sẽ rất nhanh, cũng được mọi người tôn trọng. Từ thời Khai Hoàng đến nay, Tùy Đế mặc dù có ý đồ đánh vỡ quy củ này nhưng những người đảm nhiệm chức vụ quan trọng vẫn là người xuất thân trong sạch, dòng dõi cao nhân, bị thế gia vọng tộc khống chế.

Mặc dù Tùy Đế mở khoa cử tuyển tiến sĩ.

Nhưng những người trúng cử phần lớn thuộc tầng lớp quan lại đệ tử, bình dân muốn vào quan trường thì khó khăn trùng trùng điệp điệp.

Mà một người hương phẩm hèn mọn thì khởi điểm cũng thấp, bị người khác khinh thị.

Trịnh Đại Sĩ cho Ngôn Khánh một xuất thân tứ đẳng là vô cùng hào phóng, Ngôn Khánh muốn làm quan cũng dễ dàng hơn.

Không có An Viễn đường ủng hộ, hắn muốn thanh danh vang dội ở quan trường cũng không thể.

Cái này là mưu lược!

Cho ngươi một xuất thân, thoáng chốc đã biến thành tứ đẳng, đây là ân sủng hạng gì? Bất luận ai gặp chuyện này chỉ sợ đều cảm động rơi nước mắt, hận không thể dùng cái chết mà báo đáp, đây là mục đích của Trịnh Đại Sĩ.

Trịnh Nhân Cơ cho dù không thoải mái nhưng nghe Trịnh Đại Sĩ nói xong thì liên tục gật đầu.

Gừng càng già càng cay... Thủ đoạn này của Trịnh Đại Sĩ cao minh hơn Trịnh Nhân Cơ gấp trăm lần.

- Phụ thân, xuất thân của Trịnh Thế An không ảnh hưởng gì, có thể sắp xếp gì cho hắn đây?

- Chuyện này thì khó gì?

Trịnh Đại Sĩ cười cười:

- Ở bên trong điền tra, cho hắn mười mãu nghiệp điền, bốn mươi mẫu lộ điền, làm phí để Ngôn Khánh đi học, tổ tôn bọn hắn không rơi nước mắt? Một trăm mẫu ruộng đổi lấy một nhân tài cho An Viễn đường... Ha ha, vụ buôn bán này An Viễn đường chúng ta lời to.

Đúng thế, còn có thể có được thanh danh giúp đỡ hiền sĩ.

Trịnh Nhân Cơ nhịn không được tán thưởng:

- Phụ thân đi nước cờ này thật tuyệt diệu... tuyệt diệu...

Trịnh Đại Sĩ vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười tăng lên.

----------------------------

Chỉ là sự tình cũng không như Trịnh Nhân Cơ tưởng tượng.

Bởi vì đoàn người Trịnh Ngôn Khánh đã thay đổi tuyến đường, đi qua núi Vạn An tránh mua nên bỏ qua đám người Nhan Sư Cổ.

Trịnh Ngôn Khánh đi vào núi Vạn an, còn Nhan Sư Cổ dọc quan đạo đuổi theo.

Đuổi tới mười dặm không phát hiện ra tung tích của Trịnh Ngôn Khánh bọn họ, Nhan Sư Cổ đành phải dẫn người trở về Lạc Dương, lúc bọn họ quay về, mưa cũng đã ngừng, đám người Trịnh Ngôn Khánh lên đường một lần nữa không gặp.

Chỉ là Trịnh Đại Sĩ tọa trấn Lạc Dương, cấp tốc đem tin tức Trịnh Ngôn Khánh là Ngỗng công tử truyền ra, đồng thời còn mang quyển sách Bát pháp luận mà Trịnh Ngôn Khánh chưa viết xong phát ra. Sau đó Trịnh Đại Sĩ ngựa khô dừng vó, cùng tùy tùng rời khỏi Lạc Dương, ngày đêm chạy gấp về Huỳnh Dương, dù sao tổ tôn Trịnh Ngôn Khánh cũng phải quay về Huỳnh Dương.

Đến lúc đó, Trịnh Đại Sĩ còn có thể có thanh danh nghìn dặm cầu Bát pháp, cớ sao không làm?

Lúc Ngôn Khánh tới Yển Sư vịnh ngỗng, thanh danh của Ngỗng công tử đã lan truyền, nhoáng một cái hơn một tháng đã trôi qua, Ngỗng công tử không ra sách mới, thời cổ đại tuy không có danh từ lăng xê nhưng đã có hành vi lăng xê, ngươi một thời gian không có bước phát triển mới mọi người sẽ dần quên đi, hôm nay quyển sách Bút pháp luận truyền ra, làm cho cả sông Lạc chấn động.

Trải qua hơn tháng học tập, sách thể của Ngôn Khánh càng thành thục, bút lực cũng tăng tiến.

So với thể chữ Nhan của đời sau có hơi chênh lệch nhưng khí khái đã vô cùng say mê hấp dẫn, so với Vịnh Ngỗng thể lúc trước còn thành thục hơn nhiều. Mà quan trọng hơn là lần này, từ khi Vĩnh Tự Bát pháp xuất hiện, đây là lần đầu tiên có người lấy ra bình luận.

Thi từ mặc dù lưu truyền rất rộng nhưng cũng chỉ là do sĩ lâm làm ra, chỉ có thể coi là con đường nhỏ.

Mà bút pháp luận thì lại khác, thuộc về luận, cao hơn một đẳng cấp so với thi từ.

Nếu như Vịnh Ngỗng thơ trước đây mọi ngươi có thể coi là hài đông làm chơi đùa nhưng bát pháp luận thì rất được sĩ lâm tiếp nhận. Tuy bát pháp luận còn chưa hoàn chỉnh nhưng nảy sinh rất nhiều nghiên cứu thảo luận.

Trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, có rất nhiều người đến Trịnh phủ bái phỏng cầu kiến Trịnh Ngôn Khánh.

Ở trong chỗ ở của Đậu Thị, Đậu Uy cầm lấy bản dập của bát pháp luận từ bọn hạ nhân, bên cạnh thì cầm bản dập của Lý Cơ sắc mặt vô cùng cổ quái.

- Không ngờ đệ tử của ngươi cũng thật không đơn giản.

Lý Cơ ngẩng đầu cười cười đắng chát:

- Lão thúc, chuyện này con cũng không rõ ràng... Con nào biết được, Ngôn Khánh chính là Ngỗng công tử.

Lúc trước hắn đi học, con cũng không để ý đến chữ của hắn, chỉ phát hiện ra cách viết của hắn có khác so với những hài tử khác, hiển nhiên là xuất sắc hơn không ít, con còn đưa cho hắn một bản bút luận, có lẽ hắn dựa vào đó mà luận Bát pháp.

- Không ngờ, ngày hôm trước ta đi Trịnh gia một chuyến lại cứu được một kỳ đồng tử.

Đậu Uy tủm tỉm mỉm cười:

- Ngươi có thể thu nhận tên đệ tử khó lường này, sau này hắn quay lại, ngươi phải đòi cho ta một bản Vịnh Ngỗng bút tích thực mới được... Ngươi nhìn đi, Vịnh Ngỗng thể hiện tại so với lúc trước khí khái đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Lý Cơ khẽ nói:

- Lão thúc, Ngôn Khánh cái tên này chỉ sợ về sau sẽ khó gặp. Ông cho rằng người nhà họ Trịnh sẽ đáp ứng cho con làm thầy của hắn sao? Không nói hắn có thể trở về Lạc Dương hay không, cho dù trở về cũng chưa chắc có thể là đệ tử của con.

Đúng thế, Trịnh gia là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, lúc này lại xuất hiện một kỳ đồng tử, bọn họ làm sao có thể để Trịnh Ngôn Khánh tới Học Xá mà học, Lý Cơ nói có đạo lý, Trịnh Ngôn Khánh lần này trở về Lạc Dương chỉ sợ không còn là Trịnh Ngôn Khánh đệ tử trước kia.

Đậu Uy khẽ giật mình, rồi nhẹ nhàng gật đầu lâm vào trầm tư.

Bình luận

Truyện đang đọc