SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Ngôn Khánh không để ý đến Lương Thành, hai mắt sáng quắc ngưng thần nhìn Tùy quân phía sau.

- Người Cao Ly đáng sợ sao?

- Bọn chúng thì là cái rắm chó gì, lão tử giết vương tử của bọn chúng, giết cả nhà Ất Chi Văn Đức, giết quân chủ Nguyên Sơn, giết Xa Lý Hán.

- Nhưng hiện tại ta vẫn còn sống.

- Hôm nay trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của người Cao Ly ta không sợ hãi, ta muốn mở một đường máu cho dù chết trận cũng không phụ danh tiếng nam tử hán.

- Giết chết hắn.

- Lương Thành cảm thấy hào khí hơi không ổn.

Hắn vung hoành đao đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh.

- Các huynh đệ, hắn đang lừa mọi người, đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, Trịnh Ngôn Khánh để mạng lại.

Trịnh Ngôn Khánh không để ý, Mạch Tử Trọng rút đao ra nghênh tiếp.

Trường đao mang theo một luồng gió cùng với hoành đao của Lương Thành va chạm với nhau, chỉ thấy Mạch Tử Trọng bước chân, ánh đao soàn soạt đem Lương Thành ngăn lại, sáu gã lữ soái kia xông tới, Hùng Khoát Hải đã giận tím mặt, cất bước tiến lên mà rống to.

- Các ngươi dám lấy oán trả ơn, mạo phạm ca ca ta.

Nói xong Hùng Khoát Hải ném hai cây búa ra hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, thì ra hai cây búa đã trúng vào chỗ hiểm của hai gã lữ soái, Hùng Khoát Hải đem búa múa vù vù rung động, bốn gã lữ soái kia tuy nhân số chiếm ưu thế nhưng Hùng Khoát Hải đại lực lớn vô cùng, lại cộng thêm việc gần đây tu luyện Hỗn Nguyên Cầu, tiến triên cực nhanh, song phủ đã sớm đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa.

Chỉ nghe từng tiếng kêu đinh đinh không ngừng, binh khí trong tay tên lữ soái đã bị song phủ đánh gãy, hổ khẩu máu chảy đầm đìa.

Hùng Khoát Hải thế như mãnh hổ xuống núi.

Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh hoàn toàn không thèm để ý mà nghiêm nghị quát:

- Mọi người có xứng là nam tử Hán không?

Tùy quân lặng ngắt như tờ.

- Ngày xưa binh sĩ nhà Hán chinh phạt đại sa mạc, chống lại Hung nô.

- Có Hoắc Phiêu Kỵ quét ngang ba nghìn dặm, có Trần Thang lưu lại câu nói "Phàm là người Đại Hán, xa đâu cũng giết" trong khi đó người Cao Ly bất quá cũng chỉ là một đám khỉ nhảy nhót, từng luồn cúi xưng thần với đại hán ta, vậy mà các ngươi thì sao? Sau một hồi đại bại thì đã sợ mất mật, nếu tổ tiên nhà Hán chúng ta có linh thiêng nhìn thấy các ngươi hôm nay cũng xấu hổ.

- Các ngươi ai là nam nhân thì theo ta trở về mở một con đường máu.

Lời còn chưa dứt từng thanh âm thảm thiết vang lên.

Một lữ soái đã bị Hùng Khoát Hải chém thành hai khúc.

Ở bên kia Lương Thành thấy tình thế không ổn, định xoay người bỏ chạy nhưng Mạch Tử Trọng dễ gì tha cho hắn, lao tới hai bước, nhảy lên trên cao, một đao bổ hắn thành hai, còn một gã lữ soái ném binh khí xuống đất, lớn tiếng nói:

- Trịnh giáo úy, thuộc hạ đầu hàng.

Trịnh Ngôn Khánh lạnh lùng nói:

- Dưới trướng của ta không lưu lại người đầu hàng.

Nói xong hắn nhấc tiên lên, ngân tiên hung hăng nện lên trên đầu của tên lữ soái kia, lập tức hắn vỡ óc, múa tươi cùng với dịch óc chảy trên mặt đất.

- Các ngươi ai nguyên theo ta làm một trận chiến?

- Ta là Hán nhân, nguyện theo giáo úy chiến đến cùng.

- Huyết chiến đến cùng.

Tướng sĩ Tùy quân liên tục quỳ xuống mặt đất mà kêu la.

Lúc này đám người Tạ Khoa cũng ổn định những binh mã khác, chạy tới nhìn thấy tràng diện này thì kinh ngạc.

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Nếu muốn huyết chiến còn không mau trở về.

Tùy quân đứng dậy đi thành hàng trở về.

Trịnh Ngôn Khánh cầm lấy ngân tiên dính máu đầm đìa, lẳng lặng ở bên cạnh quan sát, Hùng Khoát Hải, Mạch Tử Trọng hai người thì đứng ở sau lưng của hắn, mắt nhìn thấy binh mã tụ hợp ở một chỗ, khuôn mặt của Trịnh Ngôn Khánh liền nở ra một nụ cười tươi.

Một hồi rung chuyển đã biến mất vô ảnh vô tung.

Lương Thành bảy tên lữ soái sau khi bị giết cũng không ảnh hưởng tới Tùy quân quá lớn, thi thể của bọn chúng thì bị vứt ở nơi hoang dã, không ai để ý. Còn sáu gã lữ soái còn lại được triệu tập cắt cử nhiệm vụ.

Mạch Tử Trọng và Tạ Khoa tiếp nhận kỵ quân Mạch Tử Trọng làm chủ tướng còn Tạ Khoa làm phó tướng.

Sở dĩ Trịnh Ngôn Khánh làm như vậy là có nguyên nhân.

Luận xuất thân binh pháp mưu lược Tạ Khoa đúng là hơn Mạch Tử Trọng, nhưng luận về hành quân chiến tranh thì Mạch Tử Trọng cao hơn Tạ Khoa một bậc.

Hắn tuy bốc đồng hơn Tạ Khoa nhưng đối với kỵ quân chiến pháp cũng quen thuộc.

Mà Tạ Khoa kín đáo và tỷ mỉ, có thể giúp đỡ cho Mạch Tử Trọng.

Còn lại đa số quan quân thì do sáu gã lữ soái còn lại tiếp nhận, còn có ba mươi người thì do Phùng Trí Đại và Trịnh Hoành Nghị dẫn đầu, ngoài ra bốn mươi hổ vệ thì được Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, Thẩm Quang đảm đương một phía.

Lương thảo đã chuẩn bị xong, Trịnh Ngôn Khánh biết rõ đã đến lúc hành động.

Thế nhưng hắn thật không ngờ, đúng lúc hắn chuẩn bị thì Tân Thế Hùng đột nhiên ốm chết qua đời.

Đối với việc Tân Thế Hùng mất Trịnh Ngôn Khánh chưa kịp chuẩn bị, vào ban đêm Tân Thế Hùng còn cùng với hắn đàm luận chuyện chiến tranh vậy mà một đêm trôi qua người đã không còn. Tân Thế Hùng ở trong lịch sử cũng không lưu lại quá nhiều sự tích nhưng Trịnh Ngôn Khánh thủy chung vẫn có một niềm kính trọng đối với ông, không chỉ vì Tân Thế Hùng từng là đồng đội của Trưởng Tôn Thịnh mà quan trọng nhất là ở thời điểm mấu chốt đã vạch cho Trịnh Ngôn Khánh một con đường sống, bất luận Cái Mã cao nguyên có thể thông hành qua hay không, Trịnh Ngôn Khánh vẫn có một hi vọng.

Sáng sớm, Trịnh Ngôn Khánh đem Tân Thế Hùng mai táng ở Lang Lâm sơn cốc, sau đó cũng để lại ký hiệu.

- Tân tướng quân, xin tạm thời nghỉ ngơi.

- Trịnh Ngôn Khánh thề rằng sẽ có một ngày tới Lang Lâm sơn nghênh đón hài cốt của tướng quân.

Ở phía sau hắn năm trăm mười ba tướng sĩ trầm tĩnh đứng trang nghiêm.

Trịnh Ngôn Khánh hít sâu một hơi, sửa sang lại áo giáp, ngồi trên lưng Ngọc Đề Tuấn, tiếp nhận mã giáo trong tay của Hùng Khoát Hải.

Hắn giơ giáo cao hơn đỉnh đầu rồi lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ chúng ta trở về.

Thanh âm quanh quẩn ở sơn dã.

Trịnh Ngôn Khánh thúc ngựa lao lên phía trước, hổ vệ theo sát phía sau, cả đoàn quân lao ra khỏi Lang Lâm sơn mạch.

Tùy quân tướng sĩ đều đồng thanh kêu lên:

- Về nhà.

Đám đội ngũ đi ra khỏi sơn cốc, bộ pháp vô cùng vững chắc.

Bình luận

Truyện đang đọc