SOÁN ĐƯỜNG

Lý Mật bước vào phòng cũng không hề để ý tới tư thái kiêu căng của Địch Nhượng, ngược lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh cung kính hành lễ với Địch Nhượng.

- Không biết đại tướng quân gọi Lý Mật tới đây có gì phân phó.

Địch Nhượng không biết phải mở miệng như thế nào mới tốt.

May mà Cổ Hủng đứng ra giải trừ xấu hổ cười ha hả nói:

- Nghe nói Mật công có bệnh không biết đã khôi phục chưa?

Địch Nhượng không dùng Lý Mật, tuyên bố với bên ngoài là thân thể của Lý Mật không khỏe nên ở hậu doanh làm việc.

Lý Mật cười nói:

- Làm phiền Cổ quân sư mong nhớ, Lý Mật dĩ nhiên là hồi phục, tùy thời nghe đại tướng quân phân công.

Địch Nhượng vội vàng nói:

- Đã như vậy Mật công mau ngồi xuống.

Nói xong hắn liếc mắt nhìn Đan Hùng Tín, Đan Hùng Tín liền vội vàng mời Lý Mật ngồi lên ghế trên sau đó cung kính dâng rượu.

Hôm nay Mật công tới đây thực muốn mời Mật công sắp xếp lo giải nạn giúp ta.

Đan Hùng Tín ngồi xuống ở bên cạnh Lý Mật mà trầm giọng nói:

- Gần đây chiến sự bất lợi, chắc hẳn Mật công có nghe.

- Cẩu hoàng đế đã điều nanh vuốt Trương Tu Đà từ Tề quận tới, chỉnh đốn sắp đặt binh mã Huỳnh Dương, luân phiên giao chiến với chúng ta. Người này... đúng là có chút bổn sự, bên người lại có hãn tướng mang theo, dưới trướng binh mã nghiêm chỉnh huấn luyện, mấy lần giao chiến ngay cả ta cũng suýt bị mất mạng.

Hiện nay Trương Tu Đà vì tuyết rơi nhiều tắc đường, lương đạo không thông tạm thời lui giữ Ngưu Chử Khẩu.

Tuy nhiên sang năm sau tất có ác chiến nên muốn mời Mật công chỉ điểm một hai, Trương Tu Đà này một ngày chưa diệt, quân Ngõa Cương chúng ta chỉ sợ vẫn còn khó khăn.

Đan Hùng Tín nói những lời này đều là tâm tư của Địch Nhượng.

Tuy nhiên Đan Hùng Tín nói ra ít nhiều vẫn giữ gìn chút mặt mũi cho Địch Nhượng.

Lý Mật trầm ngâm một lúc sau đó chắp tay nói:

- Đại tướng quân năm sau khai chiến chỉ sợ càng bất lợi hơn với chúng ta.

- Sao?

Lý Mật nói:

- Hiện tại Huỳnh Dương gặp đại hạn, lương thực không thu, lại gặp trời đông giá rét, Huỳnh Dương dĩ nhiên là nhân tâm rung chuyển.

Lúc này là lúc Huỳnh Dương yếu kém nhất, nếu như đầu xuân năm sau tiết trời ấm lại, dân chúng cày bừa thì chúng ta cũng không chiếm ưu thế, cộng thêm trải qua mùa đông, quân tướng sẽ hai lòng cho nên đại tướng quân muốn vãn hồi nhất định phải ngay mùa đông này khai chiến, chinh phạt Huỳnh Dương, bằng không đợi đến đầu xuân năm sau quân ta tự nhiên sẽ sụp đổ.

Lý Mật làm ra một tư thái hiên ngang lẫm liệt tựa hồ đối với sự áp chế trước kia của Địch Nhượng hoàn toàn không để ý.

Hắn càng như vậy mọi người càng tôn trọng hắn.

Ngay cả Địch Nhượng cũng áy náy vài phần, vội vàng đứng lên nói:

- Mật công nói rất đúng! Không dối gạt mật công hiện tại chúng ta mới bại, sĩ khí sa sút ta cũng muốn cùng quan quân quyết chiến nhưng Trương Tu Đà trị quân nghiêm ngặt, tinh thông chiến trận mỗ thực không biết phải đối phó thế nào.

Địch Nhượng cúi đầu rồi.

Lý Mật nở ra một nụ cười:

- Đại tướng quân cần gì phải nâng cao khí thế của người khác giảm uy phong của chúng ta.

Trương Tu Đà bất quá chỉ là một tên hữu dũng vô mưu, trước đây chiến thắng chỉ là do hắn may mắn mà thôi, người này không thông binh pháp không hiểu mưu lược, tuyệt không phải là người có thực học... Ha ha nếu như ta là Trương Tu Đà ta cho dù lương đạo không thông cũng không bỏ qua cơ hội tấn công. Đại tướng quân thử nghĩ xem, nếu như lúc này Trương Tu Đà liêu lĩnh công kích quân ta thật mạnh thì phải làm sao cho phải?

Địch Nhượng và mọi người nhìn nhau, tất cả hít sâu một hơi.

Tuy nhiên trong lòng bọn họ liền có một sự nhẹ nhõm không hiểu nổi, đúng thế, Trương Tu Đà không phải là một người có thực học, trước kia thủ thắng chẳng qua là may mắn.

Trình Giảo Kim hỏi:

- Nhưng không biết Mật công có thượng sách gì không?

Lý Mật nói:

- Trương Tu Đà mới thắng đang là lúc ngang ngược kiêu ngạo.

- Nếu như đại tướng quân lúc này xuất binh hắn ắt không có phòng bị, ta có một kế có thể khiến cho đại tướng quân một trận công thành, diệt trừ Trương Tu Đà.

Tất cả mọi người vốn đang lo lắng tâm ý hoảng loạn nhưng mà chỉ cần vài câu của Lý Mật đã tan thành mây khói sự khủng hoảng.

Có lẽ đây gọi là mị lực cá nhân...

Địch Nhượng hiển nhiên không có mị lực như vậy, cho nên hắn mới khiến cho tất cả mọi người sợ hãi cùng hắn, Lý Mật chậm rãi nói khí độ trầm ổn, làm an tâm tất cả mọi người. Sự chênh lệch của Lý Mật với Địch Nhượng lúc này càng trở nên khác biệt rõ ràng, tuy nhiên Địch Nhượng lúc này không phát giác ra hắn chỉ đang cân nhắc làm sao chiến thắng Trương Tu Đà, làm tăng sĩ khí vốn sa sút của Ngõa Cương trại.

- Đã như vậy cứ theo sự tính toán của mật công.

Thật tình hắn không biết câu nói này của hắn vừa ra khỏi miệng đã khiến Trình Giảo Kim và Đan Hùng Tín cũng không khỏi nhíu mày lại.

Đại tướng quân làm ra bộ dạng như vậy chỉ sợ mất đi lòng người.

Lý Mật cùng với Vương Bá Đương đi ra khỏi phòng khách, dọc theo hành lang hướng về phía hậu doanh.

Gió núi thổi mạnh, khiến cho quần áo bay phấp phới.

Lý Mật đột nhiên nói:

- Tam Lang dường như ngươi có suy nghĩ?

Vương Bá Đương dừng bước lại trầm ngâm sau đó khẽ nói:

- Tiên sinh không nhớ Địch Nhượng lúc trước vô lễ sao, hiện tại hắn cao thượng như vậy là muốn tiên sinh hiệu lực cho hắn, ngày sau chỉ sợ vẫn khó tránh khỏi nghi kỵ, trước đây tiên sinh vì hắn mà đánh chiếm Kim Đê quan... Đệ tử cảm thấy có Trương Tu Đà Địch Nhượng kia còn không dám làm gì, nhưng sau khi Trương Tu Đà bị tiên sinh giải quyết hắn há có thể không bệnh cũ tái phát sao?

Lý Mật cười cười lắc đầu:

- Ta há có thể để hắn áp chế thêm.

Vương Bá Đương khẽ giật mình:

- Tiên sinh hẳn là...

- Địch Nhượng đã bị Trương Tu Đà làm cho kinh hồn táng đảm, mặc dù giao phong với Trương Tu Đà nhưng cũng sẽ thảm bại mà quay về.

- Ta bày kế này cho hắn tuyệt không cho hắn có cơ hội tiếp tục áp chế.

Vương Bá Đương đôi mắt hơi nheo lại:

- Ý của tiên sinh là muốn Bồ Sơn công doanh xuất chinh?

- Nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời.

Lý Mật cười nói:

- Phòng Hiến Bá và Ngụy Chinh đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn khiếm khuyết một cơ hội mà thôi.

- Ta cũng chỉ lo lắng như thế, Củng huyện đột nhiên ngừng vận chuyển quân nhu, tin tức của Chu Văn Cử cũng không có, chỉ bằng vào một mình Thì Đức Duệ thì cũng không thể chèo chống được bao lâu cho nên Bồ Sơn Công doanh nhất định phải nhanh chóng xuất kích, đứng vững gót chân.

Bình luận

Truyện đang đọc