SOÁN ĐƯỜNG

Bùi Thúy Vân thì đang mang thai, Mao Tiểu Niệm thì chuyển dạ, Vô Cấu thì mới sinh tuy đã bình phục nhưng tính tình của nàng ngây thơ, quả thật không lo được đại cục, tính ra Đóa Đóa chính là người thích hợp nhất, ở trong Lý phủ nàng cũng có uy vọng.

Lý Ngôn Khánh khoát tay ý bảo người không có phận sự lui ra, chỉ để lại huynh muội Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Hắn kinh ngạc nhìn Đậu Uy và Nhan Sư Cổ rồi đột nhiên nói:

- Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng hiện tại ở nơi nào?

- Sau cuộc chiến Phách Bích, Lưu Vũ Chu Tống Kim Võng trốn về phía Đột Quyết đầu phục A Sử Na.

A Sử Na hiện tại là khả hãn Đột Quyết.

Thủy Tất Khả Hãn ở giữa năm bị bệnh, A Sử Na liền tiếp nhận địa vị Khả Hãn, Lý Ngôn Khánh nhận được tin tức này cũng không để ý nhiều, A Sử Na cho dù dã tâm về thế lực đều xa xa không bằng Thủy Tất Khả Hãn nên hắn đều không để trong lòng.

Nhưng khi biết được Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng chạy về phía Đột Quyết thần sắc của Lý Ngôn Khánh liền trở nên lạnh lùng.

- Đậu công, Nhan thị lang, tâm tư của ta hỗn loạn, không cách nào nói chuyện với hai vị, xin cáo từ trước.

Nói xong hắn cất bước muốn đi.

Tuy nhiên hai chân mềm nhũn, trời đất quay cuồng, cảm giác mê muội vọt tới, Vô Cấu tiến tới muốn đỡ nhưng Ngôn Khánh từ chối, nghiến răng bước từng bước đi xuống cầu thang, dưới sự trợ giúp của Liễu Thanh mà lên ngựa.

- Vô Kỵ.

- Vương gia.

Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi tiễn Vô Cấu lên xe ngựa thì nghe thấy Lý Ngôn Khánh gọi.

Hắn tiến lên phía trước mà khẽ nói:

- Vương gia yên tâm, trong thành thuộc hạ đã sắp xếp, tuyệt đối sẽ không nảy sinh sai lầm, tuy nhiên bên Lạc Dương kia....

- Ngươi lập tức gọi Thẩm Quang tới đây ta có chuyện phân phó hắn.

Về phần Lạc Dương, ta sẽ không đi, hai ngày nữa ta sẽ trở về Trường An báo cáo, chuẩn bị cho đại lễ tôn thất, còn nghĩ cách mang quan tài của phụ vương về Thiên Lăng sơn.

Còn nữa ngươi mau phái người nói cho Đậu công và Nhan thị lang, chậm nhất ngày mai ta sẽ theo bọn họ tới Trường An.

- Tuân mệnh.

Vô Kỵ cũng hiểu rõ, lúc này để Ngôn Khánh đi Lạc Dương không khác gì ép buộc hắn.

Dưới tình huống hiện tại cho dù Lý Ngôn Khánh không đi Lạc Dương thì cũng không sao, Đỗ Như Hối có thể tự mình quyết đoán, về phần sắp xếp mọi chuyện Lý Ngôn Khánh đã gọi Thẩm Quang, tất cả hắn sẽ do Thẩm Quang lo liệu.

Vương Thế Sung mình mặc hắc long bào, ngồi yên ở trong Hàm gia đại điện.

Vừa rồi hắn còn thương nghị với triều thần làm sao để thủ vệ Lạc Dương thì đã nhận được tin tức Lý Ngôn Khánh vào giữa trưa đã trở về Củng huyện.

Hàm gia đại điện thoáng cái đã trở nên hỗn loạn.

Lý Ngôn Khánh trở về.

Điều này cho thấy chiến sự Hà Bắc đã xong, Đậu Kiến Đức, Vũ Văn Hóa Cập đã xong.

Tin Đậu Kiến Đức chết chưa truyền tới Lạc Dương, tuy nhiên Cốc thành thảm bại Lý Ngôn Khánh vây khốn Vĩnh Niên huyện, chỉ cần Đậu Kiến Đức chưa chết thì chiến cuộc Hà Bắc chưa chấm dứt, Lạc Dương còn có sinh cơ.

Nhưng hiện tại...

Lý Ngôn Khánh trở về rồi, mục tiêu kế tiếp của hắn là Lạc Dương.

Nhìn chung Lạc Dương cao thấp ít nhiều đối với Lý Ngôn Khánh đều có chút sợ hãi, đặc biệt là thủ hạ đắc lực của Vương Thế Sung, Dương Công Khanh, Trương Trấn Chu, Đan Hùng Tín những người này đã giao phong với Lý Ngôn Khánh, ngoài ra Đoạn Đạt Bạt Dã Cương từ sau khi Đỗ Như Hối đánh chiếm Yển Sư đã chết trận, những văn võ đại thần đều nghe nói qua, thậm chí lĩnh giáo thủ đoạn của Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh hai lần đánh Yển Sư khiến cho Lạc Dương ai cũng thấp thỏm lo âu.

Hôm nay hắn đã quay về, đại thắng Đậu Kiến Đức mà quay về, Lạc Dương liệu có thể kiên trì được không?

Tất cả mọi người đều vô tâm thương thảo, Vương Thế Sung lòng dạ rối loạn.

Hắn đuổi văn võ đại thần đi, một mình ở Hàm gia đại điện, trước đây mấy canh giờ hắn còn cam đoan sẽ giữ vững Lạc Dương.

Nhưng mà bây giờ những lời nói đó vẫn còn quanh quẩn giống như là đang giễu cợt hắn vậy.

Lý Thế Dân?

Vương Thế Sung không úy kỵ một tên tiểu tử này, hắn chẳng qua là do cha chú ban cho mà thôi.

Nhưng Lý Ngôn Khánh.

Trong lòng hắn không cam lòng, hắn nhịn không được nắm chặt tay đấm, hung hăng đấm lên chên long án.

- Ta không cam lòng, ta không cam lòng.

Đúng thế, nhân sinh kỳ diệu như vậy.

Đã nhấm nháp tư vị làm hoàng đế, cao cao tại thượng, làm sao có thể chịu được cảm giác cúi đầu xưng thần.

Còn nữa hắn hiện tại đã làm hoàng đế hai năm, tư vị vẫn chưa nếm đủ.

Vương Thế Sung biết rõ nếu như Lý Ngôn Khánh tới đây đốc chiến thì Lạc Dương sẽ dữ nhiều lành ít, Lý Ngôn Khánh ở Lạc Dương danh vọng rất cao, hơn nữa nhân mạch cũng rất rộng, ở đây thế trụ cho tới thương nhân đều có hảo cảm với hắn, Lý Thế Dân ở sông Lạc không có căn cơ nhưng Lý Ngôn Khánh lại thâm hậu, nếu như hắn thật sự tới Lạc Dương thì Lạc Dương có thể kiên trì bao lâu đây?

- Hoàng thượng.

Ở bên ngoài đại điện truyền tới một thanh âm vô cùng nhu hòa.

Vương Thế Sung ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một hắc y nam tử ở đó.

- Nhân Tắc, mau tới đây.

Nam tử kia chính là Vương Nhân Tắc.

Hắn đẩy cánh cửa, đi vào trong đại điện nhìn cung điện trống rỗng xung quanh rồi khẽ nói:

- Hoàng thượng vẫn còn lo lắng vì Lý nghịch?

Vương Thế Sung ý bảo hắn ngồi xuống rồi thở dài:

- Cô muốn một trận chiến nhưng mà Lạc Dương thành chỉ sợ không chống nổi.

Nghe thấy Lý Ngôn Khánh trở về nguyên một đám văn võ thất kinh.

Vương Nhân Tắc làm sao không nhìn ra tâm tư của Vương Thế Sung, Vương Thế Sung hiện tại kỳ thật không có tin tưởng quyết chiến với Lý Đường.

Đã vô tâm quyết chiến thì nên dứt khoát đầu hàng.

Vương Nhân Tắc nói:

- Hoàng thượng.

- Nhân Tắc ở đây không có người ngoài, ngươi cứ gọi ta là thúc phụ.

Vương Nhân Tắc cất tiếng nói:

- Thúc phụ, Lý Ngôn Khánh đã trở về, đại biểu cho chiến cuộc ở Hà Bắc đã chấm dứt, mặc dù còn có một số nơi chống cự nhưng mà đại cục đã định, lúc đó Lý Đường đại quân dốc sức đánh Lạc Dương thì Lạc Dương có thể tồn tại sao?

- Chuyên này... chỉ sợ rất khó.

Vương Thế Sung có thể tới địa vị ngày hôm nay dĩ nhiên không phải là người không có bổn sự.

Ít nhất hắn cũng có bản lĩnh xem xét thời thế, tuy biết rõ nhưng hắn vẫn không cam lòng.

Tình huống hiện tại không cần Lý Đường dốc toàn lực.

Chỉ cần Lý Thần Thông phái binh mã Hà Bắc trở về Lạc Dương thì đại thế cơ bản đã mất.

Bình luận

Truyện đang đọc