SOÁN ĐƯỜNG

Lý Thế Dân thành công thì cũng may nhưng hắn nếu như thất bại thì Khuất Đột Thông có thể sẽ gặp họa diệt môn, đến lúc đó thiên hạ to lớn chỉ sợ hắn cũng không có đất dung thân, nhưng nếu không đi theo Lý Thế Dân thì nên phải làm sao cho phải, loại mâu thuẫn tâm lý này khiến cho hắn tâm phiền ý loạn, hai đứa con trai của hắn thứ tử không ở Lạc Dương, hắn chỉ muốn tìm Khuất Đột Thọ thổ lộc ho hết nỗi lòng. Khuất Đột Thọ là một con mọt sách nói thật Khuất Đột Thông cũng không nguyện ý nói chuyện với hắn.

Một mặt bởi vì Khuất Đột Thọ nói chuyện rất cố sức, một mặt khác là vì năm đó ở Hà Đông, hắn dùng tên bắn Khuất Đột Thọ trong lòng vẫn áy náy vô cùng. Nhưng hiện tại hắn biết trao đổi cùng ai ngoại trừ Khuất Đột Thọ?

Khuất Đột Thọ gãi đầu đột nhiên nói:

- Cha bây giờ chúng ta có con đường khác không?

- Đúng thế chúng ta còn con đường khác sao?

- Bên con sắp xếp xong xuôi rồi chứ?

- Phụ thân yên tâm đều đã an bài thỏa đáng... toàn bộ là bộ hạ cũ của cha, không có ai khác, ngày mai Trịnh vương đến chỉ cần tiến vào cung thành là có thể động thủ, cam đoan không sơ hở chút nào.

- Đừng vội ra tay, Trịnh vương thông minh đến lúc đó nếu không chống cự thì giam hắn vào Tây uyển.

Trịnh vương dù sao cũng là tôn thất, giết hắn sẽ mang theo động tĩnh rất lớn.

Trước hết hãy nhốt hắn lại sau đó giao cho Tần vương xử lý, cho dù Tần vương không thể thành công thì ta và con vẫn có thể có đường lui.

Khuất Đột Thọ nghĩ nghĩ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

- Đi ngủ sớm đi hôm nay trời cũng sắp sáng rồi.

Khuất Đột Thông nói xong đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Khuất Đột Thọ tiễn Khuất Đột Thông đi ra ngoài phụ tử hai người nhìn nhau từ trong mắt đối phương nhận ra nồng đậm sầu lo ở trong đó, có tời mới biết chuyện này kết quả sẽ thế nào, Khuất Đột Thông đúng lúc đang chuẩn bị về phòng thì đột nhiên truyên tới một tiếng nổ mạn long trời lở đất.

Trong bóng đêm yên tĩnh tiếng nổ quanh quẩn trời xanh hồi lâu không thôi, đứng ở hành lang có thể nhìn thấy được khói đặc cuồn cu Khuất Đột Thông chưa kịp phản ứng thì một hồi tiếng kêu từ tiền viện đã truyền đến.

Sắc mặt của phụ tử Khuất Đột Thông trở nên biến đổi hai người nhìn nhau, hồi lâu sau Khuất Đột Thọ trở về phòng, cầm lấy một thanh trường đao đi tới.

- Cha chuyện gì đã xảy ra?

- Cha cũng không rõ lắm...

Khuất Đột Thông mặc dù kinh nghiệm sa trường phong phú nhưng dù sao tuổi tác cũng gần tới thất tuần.

Biến cố bất thình lình làm cho hắn phản ứng không kịp thoáng cái đã ngây ngốc cả người.

Ở tiền viện tiếng người la hét ngày càng gần, thỉnh thoảng lại có tiếng binh khí va chạm, Khuất Đột Thông đột nhiên dựng người lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đi xem xem là tên nào ăn hết tim gấu gan báo dám ở quý phủ náo loạn.

Nói xong hắn nhanh chóng như lưu tinh đi về phía tiền viện, Khuất Đột Thọ thì theo sát sau lưng hắn.

- Đại nhân không hay rồi.

Ở từ phía rất xa chạy đến hơn mười thân binh:

- Đại nhân không biết người phương nào đã làm sụp đổ tường viện, giết tuần phủ đại nhân, tiền viện không ngăn cản nổi, mong đại nhân chạy ra nếu không chỉ sợ không còn kịp nữa.

- Có bao nhiêu phỉ tặc?

- Không rõ ràng lắm trong hỗn loạn tất cả đều mặc áo trắng không biết là bao nhiêu phỉ tặc.

- Phỉ tặc áo trắng?

Khuất Đột Thông thật nghĩ không ra đây là thần thánh phương nào tuy nhiên phía trước đã không cản nổi thì hắn đi qua cũng không có ý nghĩa gì.

Khuất Đột Thông vội vàng nói:

- Đi từ cửa sau.. chúng ta lập tức rút lui về phía cung thành, phỉ tặc tuy thanh thế lớn nhưng dù sao nơi này cũng là Lạc Dương, Đậu tướng quân hôm nay đóng ở tường thành, chúng ta lập tức lui lại.

Đám thân binh của Khuất Đột Thông không có ý kiến gì che chở cho Khuất Đột Thông chật vật lui lại, từ cửa sau phủ đệ đi ra.

Chỗ ở của Khuất Đột Thông ở bên bờ Lạc Thủy, dọc theo Lạc Thủy tiến lên ước chừng một nén nhang, có thể tới bên ngoài Ứng Thiên môn, hơn nữa ven bờ Lạc Thủy còn có binh lính tuần tra, có thể cung cấp trợ giúp hữu hiệu.

Tuy nhiên Khuất Đột Thông từ bờ sông rút lui lập tức cảm thấy không ổn, hắn đi xuống thì nhìn thấy rõ ràng có một đám quân sĩ tuần tra tiến tới, mà thượng thư phủ phát ra động tĩnh lớn như vậy Lạc Dương vẫn im ắng thì thật bất thường, tiến tới phía trước Khuất Đột Thông đột nhiên dừng bước:

- Cha tại sao không đi?

Khuất Đột Thọ nghi hoặc nhìn Khu không hiểu tai sao phụ thân lại dừng lại.

- Vứt bỏ những bó đuốc lại.

Đừng nói là những gia binh ngay cả Khuất Đột Thọ cũng không hiểu Khuất Đột Thông tại sao đột nhiên nói như vậy.

Tuy nhiên Khuất Đột Thông cũng không giải thích, mà nhìn bốn phía đột nhiên nói:

- Trịnh vương thiên tuế đã đến tại sao lại còn ẩn nấp?

- Cha cha nói gì vậy.

Khuất Đột Thọ đột nhiên sợ hãi nói.

Lời nói còn chưa dứt sở trong cánh rừng thưa cách đó không xa đột nhiên đèn đuốc sáng trưng.

Ở hai bên bờ sông tuôn ra vô số quân sĩ, ánh lửa chiếu xuống, hai gã dáng người vạm vỡ, tay nắm một con ngựa đi ra.

Người ngồi ngay ngắn phía trước mình mặc thanh sam, lộ ra vẻ văn nhược chi khí.

- Khuất Đột đại tướng quân, từ khi chia tay đến giờ tướng quân vẫn khỏe chứ?

- Lý Ngôn Khánh.

Khuất Đột Thọ thốt lên, trong mắt hiện ra vẻ không tưởng tượng nổi.

Lần đầu tiên hắn gặp Lý Ngôn Khánh là ở Lạc Dương, hiện tại tướng mạo của Lý Ngôn Khánh cũng không có biến đổi quá lớn, Lĩnh nam gió biển khiến cho hắn so với năm đó đen hơn một chút, tuy nhiên lại càng khiến hắn tỏ ra trầm ổn. Vấn đề là Lý Ngôn Khánh không phải còn ở Yển Sư sao? Tại sao lại ở đây?

Khuất Đột Thông bất đắc dĩ thở dài mà cười khổ:

- Thiên tuế quả nhiên tính toán không sót... chắc hẳn Đậu đại tướng quân đã giao ra binh phù?

- Ha ha còn thiếu một nửa cần Khuất Đột đại tướng quân hiệp trợ.

Binh mã Lạc Dương muốn điều động phải có hổ phù, tuy nhiên hổ phù này một nửa nằm ở trong tay của Khuất Đột Thông, một nửa nằm ở trong quân, nếu như không đủ hổ phù thì bất luận kẻ nào cũng không thể điều động binh mã.

Lý Ngôn Khánh thần thái nhìn thì thoải mái nhưng đối với chuyện xảy ra thì gióng như không để trong lòng.

- Cha..

Khuất Đột Thông khoát tay ý bảo Khuất Đột Thọ đừng mở miệng, hắn sầu thảm cười nói:

- Sông Lạc chỉ có Bán Duyến Quân, thiên tuế tuy xa cách Lạc Dương lâu năm nhưng Lạc Dương tâm vẫn hướng về thiên tuế. Trịnh vương, lão phu nguyện dâng hổ phù nhưng mong Trịnh vương có thể bỏ qua cho con ta, thế nào?

- Chuyện này thì lại càng không thể.

Lý Ngôn Khánh thu hồi vẻ tươi cười trầm giọng nói:

- Lão đại nhân chớ lo lắng bổn vương cũng không có ý hại.

Mấy năm nay lão đại nhân đối với Hà Nam vương phủ trông nom rất tốt, theo đạo lý bổn vương phải xuống ngựa đa tạ... chỉ tiếc quân tình khẩn cấp mong lão đại nhân sau khi giao ra hổ phù có thể an tâm ở trong phủ nghỉ ngơi, có lẽ không bao lâu nữa thế cục sẽ vững vàng.

Bình luận

Truyện đang đọc