SOÁN ĐƯỜNG

Đào Lý Chương thì đã sớm có từ trước kia.

Nhưng tại sao vẫn chưa lưu truyền chính thúc, mà bây giờ mọi người đều đã biết.

Đơn giản là vì Dương Quảng vẫn còn ở kinh đô Đông Đô Tùy Thất mặc dù sinh ra hỗn loạn cũng khó có thể dẹp. Tuy nhiên hiện tại hắn tới Giang Đô lại hoàn toàn ứng với từ ngữ trong Đào Lý Chương, càng mất đi sự khống chế với quan lại ở Đông Đô.

Việt Vương Dương Đồng cùng với Đại Vương Dương Giai chỉ là hai tiểu hài tử mà thôi.

Thậm chí còn không hiểu sự tình làm sao có thể trấn nhiếp quần hùng.

Chuyện này khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy không được, Đỗ Như Hối chỉ sợ cũng cảm thấy... Không chỉ Đỗ Như Hối mà ngay cả đám người Lý Mật cũng cảm thấy. Lý Ngôn Khánh nhìn thoáng quá Đỗ Như Hối tự nói:

- Lý này không phải là Lý kia.

Thanh âm rất nhỏ khiến cho Đỗ Như Hối nghe được rõ ràng.

Đỗ Như Hối ở trên ngựa thân hình khẽ nhích động hoảng sợ quay đầu nhìn Lý Ngôn Khánh.

- Huynh coi ta như là thân đệ, ta đời này không phụ huynh.

Lý Ngôn Khánh nói xong thúc ngựa tiến tới gần hơn Đỗ Như Hối.

Tô Liệt cùng với Vương Phục Bảo hai người mang theo Kỳ Lân vệ vội vàng đi tới, hai người thấy vậy thì hơi kinh ngạc.

Bọn họ cũng không biết, Lý Ngôn Khánh cùng với Đỗ Như Hối nói gì nhưng mà vị đại nhân này bình thường trầm ổn không ngờ bây giờ lại thất thố như thế.

Hơn nửa ngày Đỗ Như Hối mới nở ra một nụ cười.

Hắn ở trên ngựa chắp tay nói:

- Đệ không phụ huynh huynh cũng không phụ đệ.

Lúc đến Hổ Lao quan thì trời đã chạng vạng tối.

Ánh tà dương như máu, chiếu rọi một mảng đất.

Lý Ngôn Khánh tới Hổ Lao quan liền cảm thấy được hào khí ở đây ngưng trọng hơn xưa gấp nhiều lần, mang theo một vẻ khắc nghiệt.

Thủ vệ môn tốt ở Hổ Lao quan không giống như hương dũng bình thường.

Tuy vẫn mặc trang phục hương dũng nhưng nhấc tay dậm chân đều mang theo một khí thế dũng mãnh. Nhưng môn tốt này tuyệt đối là đã trải qua đại chiến thảm thiết mà sống, khí chất này so với những hương dũng ở Huỳnh Dương quận khác nhau rất lớn. Hương dũng ở Huỳnh Dương quận không phải không tham gia chiến sự nhưng không có nhiều tự tin như vậy, cũng khó trách Dương Khánh không cho phép hương dũng xuất chiến, chỉ bình thường đối phó với một số đạo phỉ, làm sao có thể có được khí chất quân nhân.

Những quân tốt này từ đâu mà tới?

Lý Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy kỳ quái... hắn nhìn thoáng qua Đỗ Như Hối, lại thấy Đỗ Như Hối cũng đang ngây người.

- Lý phủ quân, thái thú có mệnh quân phủ binh mã không được vào thành, mong quân binh dưới trướng phủ quân lập tức hạ trại tại chỗ.

Kỳ thật phủ binh không được vào thành trì quy định này đã có ở thời Nam Bắc triều, tuy nhiên không ai để ý, Đại Nghiệp năm thứ mười về sau không ai tuân thủ quy định này. Trước đây Lý Ngôn Khánh dù chưa từng mang binh vào trong thành nhưng thực sự muốn mang vào thì cũng không ai ngăn cản.

Tuy nhiên hiện tại lại bị ngăn cản, trong lòng hắn cũng cảm thấy không vui cho lắm.

Lý Ngôn Khánh tuy trên mặt không có biểu lộ gì nhưng trong lòng không vui vài phần.

Hắn nghĩ nghĩ rồi bảo Tô Liệt hạ trại tại chỗ, Vương Phục Bảo cùng với Đỗ Như Hối thì theo Lý Ngôn Khánh vào trong thành, dọc đường đi Lý Ngôn Khánh cảm nhận được hào khí ngưng trọng, trước phủ quận trưởng hắn ghìm chặt chiến mã lại, ba người xuống ngựa, chỉ thấy bên trong có một viên tiểu tướng nhanh nhẹn đi tới.

Tuổi tác của hắn khoảng chừng hai mươi nhìn thì lớn hơn Ngôn Khánh một chút, thậm chí so với Bùi Hành Nghiễm thì lớn hơn một hai tuổi.

Hắn một thân mặc nhung trang lộ ra vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, đứng trước mặt Lý Ngôn Khánh như là mãnh hổ.

Hắn hạ thấp người chắp tay mà nói:

- Mạt tướng là La Sĩ Tín, dưới trướng Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, xin hỏi tướng quân có phải là Lý phủ quan ở Hắc Thạch phủ không?

Lý Ngôn Khánh trầm giọng nói:

- Đúng là bản phủ.

Trong lòng hắn thầm nghi hoặc: Hà Nam Thảo Bộ đại sứ, trước kia hình như chưa từng nghe nói đến có chức vị này, người này là người nào?

Hắn không để ý La Sĩ Tín hiện ra một vẻ sùng kính.

- Thái thú cùng với phó sứ ở trong phủ, xin phủ quân đi theo ta.

Lý Ngôn Khánh cất bước đi tới, cùng với La Sĩ Tín vào trong phủ nha, Đỗ Như Hối thì theo sát phía sau, Vương Phục Bảo thì ở bên ngoài giữ ngựa.

- La Sĩ Tín, nghe giọng nói thì ngươi không phải là người ở đây?

Lý Ngôn Khánh vừa đi vừa làm ra vẻ tùy ý hỏi thăm đối phương.

La Sĩ Tín cười cười:

- Phủ quân thính lực thật tốt, mạt tướng là người ở Tề quận.

- Tề quận....

Trong đầu Lý Ngôn Khánh hiện ra một người:

- Ngươi là người dưới trướng của Trương Tu Đà tướng quân?

Trên mặt của La Sĩ Tín hiện ra một vẻ kiêu ngạo, lồng ngực nhô lên mà nói:

- Đúng là Trương tướng quân.

Hà nam Thảo Bộ đại sứ Trương Tu Đà.

Hóa ra Trương Tu Đà đã được điều đến Huỳnh Dương quận.

Người trong lịch sử này đã đến rồi sao?

Ngôn Khánh không nhớ rõ lắm triều đình đối với Dương Khánh vô cùng bất mãn cho nên đã phái Trương Tu Đà đến đây đối phó với quân Ngõa Cương, căn cứ vào chiến tích trước đây của Trương Tu Đà thì đúng là hắn rất thích hợp.

Bất tri bất giác ba người đã đến bên ngoài đại sảnh.

Lý Ngôn Khánh cất bước tới bậc thang, sau đó ngừng lại nhìn về phía La Sĩ Tín.

- Ngươi vừa rồi nói ngươi tên là La Sĩ Tín?

Thời gian trôi qua đã lâu. Lý Ngôn Khánh hiện tại chỉ có thể nhớ được không nhiều người ngoại trừ Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối thanh danh vang dội thì những người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hứa Kính Tông Mã Chu, Lý Ngôn Khánh cũng chỉ khi nhắc tới mới nhớ được, cũng có một ấn tượng đại khái. Hứa Kính Tông hình như về sau đầu phục Võ Tắc Thiên.

Còn La Sĩ Tín thì Lý Ngôn Khánh vô cùng nhớ rõ.

Thứ nhất La Sĩ Tín là một tên ngốc nghếch, hình tượng hơi động lòng người, thứ hai là ở trong chính sử hay trong diễn nghĩa thì La Sĩ Tín cũng được đánh giá không tệ, Lý Ngôn Khánh kiếp trước đối với cuộc đời của La Sĩ Tín cũng cảm khái không thôi, trong lịch sử La Sĩ Tín chết rất sớm, mất khi mới ba mươi tuổi.

Vậy mà hiện tại hắn đã xuất hiện trước mặt mình.

La Sĩ Tín gật đầu nói:

- Mạt tướng chính là La Sĩ Tín.

Lý Ngôn Khánh cũng ý thức được mình thất thố hắn liền nhoẻn miệng cười:

- Nhìn ngươi đúng là hảo hán, không biết có hứng thú tới Hắc Thạch phủ hiệu lực không?

Lời còn chưa dứt thì trong đại sảnh đã truyền tới từng tiếng cười to.

Một thanh âm phóng khoáng truyền tới:

- Lý phủ quân ngươi như vậy là không đúng rồi, tại sao vừa mới thấy mặt đã muốn đoạt người của ta vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc