XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 117

Nhà Trần Đại Tráng cách cửa thôn không xa không gần, chẳng mấy chốc là đã đến nơi.

“Haiz, Đại Tráng à, đại phu ở trên trấn đã khám bệnh cho mẹ cậu, bọn họ đã nói là không có cách nào rồi, cậu vẫn nên chuẩn bị đi.”

Bọn họ còn chưa gõ cửa thì trong sân đã truyền đến giọng nói mang theo vẻ than thở.

“Thúc à, tôi cũng chỉ có một mình mẹ là người thân.” Giọng nói của nam nhân có chút nghẹn ngào, nó cũng khiến Lưu Ly cảm thấy có chút quen thuộc.

Còn chưa nghĩ ra thì Hổ Tử đã bước lên gõ cửa: “Đại Tráng ca, có người đến tìm trần gia gia này.”

Âm thanh ở bên trong liền dừng lại theo giọng nói của Hổ Tử, sau đó truyền đến tiến bước chân, cửa được người kéo ra.

Người mở cửa là một cậu thanh niên trung thực chất phát, vóc người cao lớn, lúc này, mắt cậu thanh niên đỏ bừng, cả người trông rất tiều tụy.

Nhìn hắn, Lưu Ly lập tức nhớ ra.

Đây chẳng phải là đứa con trai trong hai mẹ con trước đó bán rau à? Nói như vậy, người bị bệnh là người phụ nữ sạch sẽ trước kia.

Nhìn thấy Lưu Ly, Trần Đại Tráng cũng hơi ngơ ngác: “Cô nương, là cô?”

Lưu Ly đã mua đồ ăn của bọn họ, đương nhiên là Trần Đại Tráng nhớ kỹ.

Lưu Ly gật đầu với Trần Đại Tráng, xem như là chào hỏi.

Lúc này, lão Trần bước ra từ bên trong, nhìn thoáng qua Lưu Ly, lại nhìn Trương Nhị Lang ở sau lưng Lưu Ly.

“Là nhị tiểu tử nhà đại Tú đó à, cậu tìm ta làm gì vậy?”

Hai làng gần nhau, lão Trần lại lợp nhà giúp Trương Nhị Lang, đương nhiên quen biết với Trương Nhị Lang.

“Trần thúc, Ly tỷ của ta muốn xây phòng, không biết gần đây Trần thúc có rảnh không?” Trương Nhị Lang hỏi.

Nghe thấy Lưu Ly muốn lợp nhà, lão Trần vô thức nhìn Lưu Ly, rõ ràng là trong mắt có kinh ngạc.

Dù sao người bình thường mà muốn lợp nhà thì đều là do nam nhân trong nhà đến nói chuyện.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, lão Trần vẫn lắc đầu: “Vị tiểu nương tử này, tôi xin lỗi, gần đây trong nhà có việc, thật sự bận rộn không có thời gian rảnh.”

Bị từ chối, Lưu Ly cũng không bởi vì vậy mà thấy bất mãn, mà là nhìn về phía Trần Đại Tráng.

Lúc này, biểu cảm của Trần Đại Tráng mang theo vài tia mỏi mệt, ánh mắt nhìn Lưu Ly còn có áy náy.

“Ta biết chút y thuật, nếu như tin tưởng, không bằng để ta vào xem cho?” Lưu Ly hỏi.

Không phải bỗng nhiên cô tốt bụng, chỉ là Tôn lão còn không khám ra bệnh gì, cô có chút tò mò. Ấn tượng của mẹ Trần Đại Tráng mang đến cho cô khá tốt, nếu như mình có thể chữa trị, đương nhiên cô hi vọng mình có thể chữa khỏi.

Về phần lão Trần bởi vì mẹ Trần Đại Tráng mà từ chối đề nghị của mình, chuyện đó chẳng sao hết, dù sao người biết xây nhà cũng không phải có một mình lão Trần, cô không cần phải nhất định để ông ta hỗ trợ.

Nghe thấy lời này của Lưu Ly, hai mắt Trương Nhị Lang liền sáng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc