Lưu Ly sẽ làm bánh chiên và mì rưới dầu, các món ăn kèm gồm có cá nấu dưa chua, gà cay, thịt thỏ xào ớt nguội và gà hầm, cộng với rau xào kiểu nông gia.
Nhân cơ hội này, Lưu Ly chuẩn bị dùng ớt của cô để nấu ăn.
Chuyện hợp tác chỉ có thể đợi đến năm sau, dù trong không gian có không ít ớt nhưng đây vẫn là thứ đồ quý hiếm.
Cô vẫn chưa rảnh để trồng.
Hơn nữa, nếu muốn trồng ớt vào mùa này, trừ khi cô có được một nhà kính.
Sau khi đặt phần mì sang một bên, Lưu Ly chuẩn bị phần bột bánh chiên.
Cô nhào xong bột bánh chiên xong liền băm nhuyễn thịt và trộn nhân.
Mỗi phần nhân thôi đã có ba loại: nhân thịt cần tây, nhân thịt bắp cải và nhân thịt hành.
Sau khi làm nhân xong, Lưu Ly bắt đầu hầm súp.
Vì có quá nhiều món nên Lưu Ly đã nhờ Cố Tại Ngôn làm một bếp lò nhỏ từ trước.
Sau khi đã nêm gia vị xong, Lưu Ly cho súp gà vào nồi đất, rồi đun nhỏ lửa trên bếp lò.
Sau đó, cô bắt đầu làm món thịt thỏ xào ớt nguội.
Thịt thỏ xào ớt nguội không hề khó nấu, chỉ cần thái miếng nhỏ rồi ướp với gia vị.
Sau đó cho gừng, tỏi, hoa hồi, tam thất, tiêu, ớt khô đã chuẩn bị vào chảo dầu và phi thơm, cuối cùng thì trút thịt thỏ đã ướp vào, nêm thêm xì dầu, muối, đường.
Lúc bày ra thì thêm ít hành lá là xong.
Khi cô nấu xong món thịt thỏ xào ớt nguội, mùi thơm đã hấp dẫn cả Tần chưởng quầy, Âu Dương Diệp, Bình Bình và Yên Yên.
Bốn người đứng bên ngoài phòng bếp đơn sơ nhìn theo từng động tác của Lưu Ly.
Bốn đôi mắt sáng rực, mang theo chút chờ mong.
Âu Dương Diệp tự nhận thấy mình đã ăn hết tất cả những món ăn ngon trên thế gian, nhưng chưa bao giờ hắn ta vừa ngửi đã phải nuốt nước miếng, hận không thể xông lên giành ăn như thế này.
Mùi hương ấy khiến bụng hắn ta sôi sùng sục.
Tần chưởng quầy cực kỳ kích động, nếu Phúc Mãn Lâu có được công thức của món này thì chẳng phải việc kinh doanh sẽ thăng lên một tầng cao mới sao?
Chỉ cần món này được lan truyền từ Phúc Mãn Lâu ở trấn Biên Lư, ông ta liền có thể nở mày nở mặt rồi.
Sau khi đổ món thỏ xào ớt nguội lên đĩa, Lưu Ly mới nhìn thấy mấy người bên ngoài đang nhìn cô, chính xác mà nói thì đang nhìn món thịt thỏ trong tay cô.
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Món này ăn nguội mới ngon, mọi người cứ chờ đã."
Nói xong, Lưu Ly kệ họ rồi tiếp tục làm gà cay và cá nấu dưa chua, sau đó cô xào một món rau đơn giản.
Làm hết những việc này xong, Lưu Ly bắt đầu gói bánh bao.
Ngón tay cô cực kỳ khéo léo, tốc độ nặn bánh cũng rất nhanh.
Lưu Ly đang tập trung gói bánh thì bỗng cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tại Ngôn đang sải bước đi vào, sau đó hắn đứng cạnh cô và bắt đầu giúp cô gói bánh.
“Anh biết làm sao?” Lưu Ly dừng tay, cô kinh ngạc nhìn Cố Tại Ngôn.
Mặc dù không biết thân phận của Cố Tại Ngôn nhưng cô có thể đoán được hắn là một người rất tôn quý.
Một người như vậy mà có thể xử lý dã thú đã đủ khiến cô ngạc nhiên rồi, bây giờ hắn còn biết gói bánh?
Chẳng phải các bậc quân tử thời này đều tránh xa khói bếp sao?
“Ừ—” Cố Tại Ngôn ừ nhẹ một tiếng rồi bắt đầu lúng túng gói bánh.
Lúc nãy hắn đã nhìn thấy cô gói mười mấy cái rồi, trông có vẻ không khó.
Nhưng sau khi gói xong chiếc bánh bao đầu tiên, lông mày của hắn liền nhíu chặt lại.
Quả thật thành phẩm…..có hơi xấu.
Lưu Ly nhìn thôi đã biết đây chắc hẳn là lần đầu tiên Cố Tại Ngôn gói bánh.
Trông bộ dáng không vui của hắn, Lưu Ly không nhịn được mà an ủi: “Lần đầu mà gói được thế này thì cũng không tệ đâu.
Chiếc bánh bao đầu tiên tôi gói xấu hơn cái này nhiều.
Nhưng, lần đầu cô gói bánh là lúc bẩy tuổi.
Dù sao thì Cố Tại Ngôn đã chủ động giúp cô, trong lòng cô hơi cảm động.
Được Lưu Ly an ủi, Cố Tại Ngôn hơi mím môi sau đó tiếp tục gói bánh.
Sau khi gói tiếp ba cái, bánh bao của Cố Tại Ngôn cuối cùng cũng ra hình ra dạng.
Khung cảnh hai người bận rộn trong bếp trông cực kỳ ấm áp, có cảm giác như năm tháng êm đềm đang trôi qua.
Nhưng trong mắt Âu Dương Diệp, dù hắn ta nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Ai mà ngờ nhiếp chính vương của Vương triều Đại Lý, chiến thần Đại Lý, lại có ngày ở trong bếp giúp một người phụ nữ gói bánh bao?
Còn hắn ta, một thương gia, lại có thể ăn bánh bao do chính tay nhiếp chính Vương làm.
Người phụ nữ tên Lưu Ly này có ma lực gì vậy?
Âu Dương Diệp nhìn vào phòng bếp, trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, Âu Dương Diệp nhìn sang Bình Bình và Yên Yên.
Nhớ đến lời cảnh cáo của Cố Tại Ngôn, Âu Dương Diệp liền thu lại vẻ mặt không nên có.
Hắn ta tháo ngọc bội trên eo xuống rồi đi về phía hai đứa trẻ.
"Âu Dương thúc thúc tới đường đột quá nên chỉ mang theo miếng ngọc bội này thôi, tặng cho các cháu đấy.”
Dù Cố Tại Ngôn không nói gì nhưng hắn ta đã mặc nhận hai đứa trẻ này là con của Cố Tại Ngôn.
Bây giờ hắn ta cần phải tạo quan hệ tốt với bọn trẻ.
Bình Bình liếc nhìn Âu Dương Diệp, sau đó cậu lạnh lùng xoay người rồi cầm một cành cây lên bắt đầu luyện chữ.
Âu Dương Diệp: "..." Chà, tính cách hai cha con giống hệt nhau.
Nên Âu Dương Diệp lập tức nhìn sang Yên Yên.
Yên Yên luôn nhìn chằm chằm miếng ngọc bích, đôi mắt nhỏ của cô bé sáng rực lên.
Bởi vì, cô bé biết một miếng ngọc như vậy chắc chắn rất đáng tiền.
Nếu bán miếng ngọc này thì cô bé có thể mua đồ ăn ngon cho mẹ rồi.
Nên khi thấy Âu Dương Diệp đang nhìn mình, Yên Yên trực tiếp cầm lấy miếng ngọc bội rồi nở một nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn Âu Dương thúc thúc."
Nhìn thấy Yên Yên nhận miếng ngọc, Âu Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta vừa định đưa tay xoa đầu Yên Yên thì bỗng thấy một bóng người phủ lên người mình.
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, hắn ta đã nhìn thấy Cố Tại Ngôn không biết đã xong việc từ lúc nào đang lạnh lùng đứng đằng sau, đáng sợ tới mức hắn ta phải vội vàng đứng dậy.
Âu Dương Diệp: "..." Hình như mình có làm gì ác độc đâu nhỉ?
“Cậu rảnh lắm à?” Cố Tại Ngôn hỏi.
Lúc này Cố Tại Ngôn đang rất khó chịu.
Kể từ khi Yên Yên biết chuyện hắn là cha ruột của mình, cô bé đã không còn để ý đến hắn nữa.
Tất nhiên là trừ lúc luyện công.
Nhưng bây giờ, một Yên Yên ngó lơ hắn lại cười ngọt ngào với Âu Dương Diệp.
Chuyện này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, cứ như đồ vật của mình vừa bị người khác chiếm dụng vậy.
"Tôi..." Không rảnh.
“Nếu rảnh thì cậu đi chặt củi đi.” Âu Dương Diệp còn chưa kịp giải thích thì Cố Tại Ngôn đã chỉ vào đống củi bên cạnh.
Âu Dương Diệp: "..." Tại sao rảnh lại phải đi chặt củi? Hắn ta không xứng ngồi chờ cơm sao?
Âu Dương Diệp không dám hỏi, bởi vì từ nét mặt của Cố Tại Ngôn, hắn ta đã biết câu trả lời rồi.
Cuối cùng, Âu Dương Diệp cay đắng đi chẻ củi.
Tần chưởng quầy thân là thuộc hạ của Âu Dương Diệp: "..."
Chủ nhân tôn quý của ông ta lại ngoan ngoãn đi chẻ củi sao?.