CHƯƠNG 216
Không đợi Trương Đại Tú nói câu thứ hai, Trương Nhị Lang đã dẫn đầu đạp một phát vào cánh cổng vốn đã không được chắc chắn của nhà họ Điệp, cánh cửa mở ra.
Sau đó, người dân trong thôn Đại Vĩ cầm công cụ, tất cả đều chen vào sân nhà họ Điệp.
Đương nhiên, mấy người đàn ông của thôn Điệp gia cũng không thể trơ mắt nhìn người dân của thôn mình bị ức hiếp, nên cũng chen vào, còn những người phụ nữ ở thôn Điệp Gia đi theo để hóng chuyện cũng đều đứng ở bên ngoài sân, sợ nếu như đi vào cùng, lát nữa hai bên đánh nhau, bọn họ sẽ gặp họa.
Trong nháy mắt, trong ngoài sân nhà họ Điệp đã chật ních người.
Thấy thôn Điệp gia cũng có người đến, Thôi thị cũng có thêm sức mạnh, không còn chột dạ nữa, lập tức trở nên hung dữ, đi lên chất vấn: “Trương Đại Tú, ông đang làm gì vậy? Đưa người đến đây muốn dỡ nhà chúng tôi đúng không?”
Nói xong, Thôi thị chống nạnh, tiếp tục chỉ trích: “Không làm được thông gia với nhau, các người còn muốn dùng vũ lực có phải không? Hành động như thế này, sau này ai còn dám gả con gái vào thôn Đại Vĩ mấy người nữa? Nếu không phải do con gái bị lãng phí thời gian giống như nhà chúng tôi phải tự chủ trương hoà ly, còn tìm đến tận nơi để gây chuyện, đúng là không có thiên lý.”
Chiêu giành thế chủ động, người ác lại đi tố cáo trước này của Thôi thị có thể gọi là dày công tôi luyện.
Quả nhiên, vừa nghe thấy câu nói này của Thôi thị, người của thôn Điệp Gia cũng lần lượt hùa theo, hơn nữa khuôn mặt ai cũng tràn đầy sự căm phẫn.
“Đúng vậy, nhà họ Trương các người ức hiếp cô nương nhà họ Điệp chúng tôi, còn không cho phép cô nương nhà họ Điệp chúng tôi chủ động hòa ly sao?”
“Mấy người ức hiếp cô nương của thôn Điệp Gia chúng tôi còn dám đến đây gây chuyện, có phải là hơi quá đáng rồi không? Cảm thấy thôn Điệp Gia chúng tôi dễ bắt nạt có đúng không?”
Tất cả người của thôn Điệp Gia, tôi một câu anh một câu, mặt ai cũng tràn đầy sự tức giận, cảm thấy nhà họ Trương của thôn Đại Vĩ rất quá đáng.
Mà những lời nói đổi trắng thay đen của mấy người này, đều khiến đám người đàn ông của thôn Đại Vĩ tức đến đỏ mặt tía tai.
Nhưng, đúng lúc này, Điệp Trúc Lam mắt đỏ hoe đi ra, vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt nhìn Trương Đại Tú: “Cha…không, bây giờ con với Đại Lang đã hòa ly rồi, phải gọi chú một tiếng chú…chú, cháu thật sự không thể sống ở nhà họ Trương nữa, chú tha cho cháu đi, tha cho người nhà của cháu đi!”
Dáng vẻ này của Điệp Trúc Lam, hoàn toàn là dáng vẻ của một người bị ức hiếp rất thảm, người thôn Đại Vĩ nhìn mà cảm thấy bực bội, còn người của thôn Điệp Gia nhìn thấy vậy lại cảm thấy thương và đồng tình với Điệp Trúc Lam, đồng thời cũng càng thêm tức giận với người của thôn Đại Vĩ.
Mấy người đàn ông của thôn Đại Vĩ không có ai nhanh mồm nhanh miệng, nhìn tất cả những chuyện trước mặt cũng chỉ có vô cùng tức giận.
Đúng lúc này, bọn họ cũng đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của một người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng như Lưu Ly.
Đương nhiên, cũng vì trong lòng bọn họ cảm thấy một người phụ nữ sẽ không làm được chuyện gì.
Nếu là bọn bọ, chi bằng lao vào đánh luôn sẽ thoải mái hơn, làm sao được khi Trương Đại Tú, người phụ trách chuyện này lại không nói gì.
“Ta muốn đi xé miệng nàng ta ra!” Trương Nhị Lang tức giận.
Mẹ mình cùng lắm cũng chỉ là quản thúc Điệp Trúc Lam kia có chút nghiêm, nhưng mẹ chồng nào mà không quản thúc con dâu? Đây không phải là chuyện gì lớn.