XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 165

Nhưng đối với việc dỗ trẻ con, Cố Tại Ngôn thật sự không có kinh nghiệm.

Trong vô thức, Cố Tại Ngôn nhìn sang Lưu Ly.

Lưu Ly để lại một ánh mắt tự cầu phúc rồi trực tiếp chạy ra ngoài.

Cô không quên Lưu trạch còn có người đánh chủ ý vào hai đứa trẻ nên không dám để hai đứa trẻ tự mình chạy ra ngoài.

Cố Tại Ngôn: “..” Quả nhiên, nữ nhân Lưu Ly này là một cái bẫy.

Cố Tại Ngôn rất đau đầu, bỗng nhiên hối hận đã giúp Lưu Ly, càng hối hận về đề nghị thành thân giả đó của Lưu Ly.

Hoa nở hai đóa, các bên một vẻ.

Ở một bên khác, Tiêu Thị sau khi về tới Lưu trạch thì thêm mắm thêm muối nói một lượt chuyện bên phía căn nhà lá.

“Mẹ, mẹ không biết Lưu Ly đó hống hách thế nào đâu, nó nói căn nhà đó nếu là của nó, vậy người của Lưu trạch chúng ta đừng hòng đánh chủ ý vào nhà của nó, cho dù mẹ là nãi nãi của nó cũng không được.”

“Bụp!” Lưu Trần Thị tức đến đập bàn.

“Đồ lẳng lơ lòng dạ thâm độc, đồ bất hiếu, phản rồi, dám như vậy với nãi nãi như ta.” Lưu Trần Thị tức đến mức đứng bật dậy: “Đi, chúng ta đi tìm nó, xem nó có dám không cho nãi nãi như ta vào ở hay không.”

Căn nhà ngói của nhà tổ Lưu gia quả thật là lớn, nhưng không chứa được nhiều người, cho nên ở khá chật, cũng chính vì vậy, người của nhà tổ Lưu gia rất thèm muốn căn nhà lớn hai mẫu đất đó của Lưu Ly.

Người của Lưu gia này nếu có thể vào ở, không phải một người một phòng vẫn còn dư hay sao?

Tuy nhiên, Lưu Trần Thị mới muốn ra ngoài thì bị Phạm Phương Huệ kéo lại: “Mẹ, mẹ từ từ đã.”

“Chuyện này sao có thể từ từ chứ?” Lưu Trần Thị lườm Phạm Phương Huệ, bây giờ bà ta hận không thể lập tức chiếm căn nhà đó do riêng mình, đâu thể từ từ được?

“Mẹ, nhà bên đó không phải còn chưa xây xong hay sao? Vậy chúng ta bây giờ đi không hay lắm.” Phạm Phương Huệ nói xong, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Căn nhà, bà ta đương nhiên muốn lấy.

Nhưng bây giờ thời cơ chưa đến không phải sao?

Lưu Trần Thị nghe vậy, mặt mày do dự: “Chuyện này không đi bây giờ thì bao giờ đi?”

“Mẹ, Kim Vĩ không phải còn nửa tháng nữa thì được nghỉ hay sao, đến lúc đó Kim Vĩ trở về, căn nhà cũng xây dựng xong, rồi chúng ta qua đó há chẳng phải hay hơn sao? Đến lúc đó nha đầu Ly còn có thể đuổi mẹ ra ngoài chắc.”

“Mẹ, người nhà hiện nay đều ở trên núi, căn nhà của tiểu tiện nhân đó cũng chưa xây xong, nếu chúng ta bây giờ muốn tới tìm nó, nhà chưa xây xong nếu tới phải tự bỏ tiền, những đồ trên núi không chừng không bán đi được, chúng ta không bằng đợi Kim Vĩ trở về đưa ra chủ ý cho chúng ta, mẹ nói có phải không?” Tâm tư của Phạm Phương Huệ lay động, nói.

Lưu Trần Thị vừa nghe lời này của Phạm Phương Huệ, không khỏi cảm thấy có lý.

Sau đó trừng mắt với Tiêu Thị: “Đồ không có đầu óc, suýt nữa làm hỏng chuyện lớn, các nam nhân trong nhà đều sắp trở về ăn cơm rồi, còn không cút đi nấu cơm?”

Bình luận

Truyện đang đọc