CHƯƠNG 363
Tuy nhiên, Bình Bình lại không vì vậy mà dừng động tác, xông tới trước, nhanh chóng cướp lại ná và kiếm gỗ dù bị ngã vẫn còn đang nắm chặt trong tay Lưu Vượng Vĩ.
Chỉ là, ôm ná và kiếm gỗ vào lòng, Bình Bình vẫn cảm thấy lòng đầy tức giận.
Kiếm gỗ và ná, còn có sách đầy giá, đều là cha tặng cậu.
Món quà đầu tiên của cậu!
Cũng là thứ cậu thích.
Tuy nhiên, Lưu Vượng Vĩ lại đụng vào rồi!
Còn có giường của cậu, Lưu Vượng Vĩ cũng dẫm rồi.
Thực đáng chết!
Đáy mắt Bình Bình lúc này ngập tràn tức giận.
Mà lúc này, Lưu Vượng Vĩ bị giành đi đồ chơi cuối cùng phản ứng lại, khóc ‘òa’ lên.
Tiếng khóc vang vọng kinh thiên động địa, khiến đám người Tiêu thị cuối cùng hồi thần khỏi năng lực bạo phát thần kỳ của Bình Bình.
Tiêu thị vừa thấy con trai nhỏ của mình – bảo bối của bà ta bị bắt nạt, lập tức nổi giận, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp giơ tay, bước tới muốn tát lên mặt Bình Bình.
“Thím động vào con trai tôi thử xem!”
Chính vào lúc Tiêu thị muốn ra tay, Lưu Ly lạnh lùng mở miệng.
Thấy căn phòng lộn xộn, trong lòng Lưu Ly cũng ngập tràn tức giận, nếu không phải định lực của cô tốt, lúc này cô hận không thể đuổi đám vô sỉ này ra ngoài rồi.
Lời của Lưu Ly quá khí thế, lại lạnh như băng, thêm Tiêu thị trước đây từng chịu thiệt không ít trước mặt cô, cho nên bà ta trong lòng sợ cô, bất giác dừng động tác trong tay.
Chỉ phút chốc dừng tay như vậy, Lưu Ly đã tới gần, Tiêu thị dù có muốn ra tay nữa cũng không còn cơ hội.
Nhưng con trai nhỏ nhà mình bị đánh, nếu cứ bỏ qua như vậy, bà ta cũng không cam lòng, bèn hung ác mở miệng: “Lưu Ly, cô dạy con trai mình thế nào, chút tuổi đầu đã không biết lớn nhỏ, lớn còn ra thể thống gì?”
Lưu Vượng Vĩ mặc dù chỉ lớn hơn Bình Bình một tuổi, nhưng vai vế lại cao hơn Bình Bình một bậc.
Nếu đổi thành nhà khác, cao hơn một bậc sẽ đè một đầu, dù Bình Bình chịu thiệt cũng chỉ phải nhịn.
Nhưng Lưu Ly sẽ không như vậy, cô mặc kệ có vai vế hay không, chỉ quản đúng sai.
Muốn bắt nạt con trai cô, vậy thì không được, ai đến cũng vô ích.
“Thím Tiêu biết dạy con trai, chính là dạy con trai thím tự tiện xông vào phòng nhà người khác? Hay là dạy nó trộm cắp?” Lưu Ly lạnh giọng chất vấn.
“Trộm cắp cái gì? Cô nói linh tinh gì đó?” Tiêu thị tức giận.
Trộm cắp là phải ăn cơm tù.
Mà có vết nhơ này, con trai bà ta làm sao đi con đường quan, bà ta tất cả chỉ trông mong đứa con trai này của mình.
“Không hỏi tự lấy, không phải chính là trộm cắp sao?”
Lưu Ly nói, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Tiêu thị: “Còn nữa, thím Tiêu muốn đánh con trai tôi, chẳng lẽ là muốn cái tay này cũng nát?”