CHƯƠNG 122
Bộ dạng nghiêm túc của cô có một loại khí chất nghiêm nghị làm cho người khác không có cách nào làm trái với mệnh lệnh của cô.
Trần Đại Tráng nhét phương thuốc vào trong ngực mình, vội vàng đi ra ngoài.
Những thứ mà Lưu Ly cần khá là phổ biến trong thôn, tìm hương thân mượn một chút là được.
Chẳng mấy chốc, Trần Đại Tráng đã trở về.
Lưu Ly mài ba đậu thành phấn, trộn với giấm thành một hỗn hợp sền sệt, đẩy bọn người lão Trần ra, vén áo mẹ Đại Tráng lên rồi nhét vào rốn mẹ Đại Tráng, sau đó đốt hoàng đậu đại ngãi trụ rồi đặt trên miếng gừng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong lòng Lưu Ly rất bình tĩnh, cô còn đút một giọt nước suối trong lành cho mẹ Đại Tráng.
Mà ở bên ngoài, Trần Đại Tráng và lão Trần lo lắng đi qua đi lại, trong lòng không nỡ, không biết là Lưu Ly có làm được không.
Hoặc là nói thật ra bọn họ chẳng ôm hi vọng gì, nhưng lại không nhịn được mà chờ mong.
Trương Nhị Lang thì buồn chán đứng ở trong sân nhìn trời nhìn đất, trong lòng hắn, Lưu Ly chính là thần y, hắn rất tin tưởng vào Lưu Ly, cảm thấy chắc chắn Lưu Ly có thể cứu người tỉnh dậy, cho nên hắn không lo lắng chút nào.
Thời gian trôi qua khoảng hai tách trà, Lưu Ly mở cửa ra.
Lão Trần và Trần Đại Tráng đồng loạt nhìn Lưu Ly, trong mắt mang theo vẻ khẩn trương.
“Vào trong đi.”
Lưu Ly nói một câu, liền xoay người trở về phòng.
Chờ đến lúc lão Trần và Trần Đại Tráng đi vào trong phòng liền nhìn thấy Cung thị đã mở mắt, không chỉ có như thế, sắc mặt của Cung thị cũng đã tốt hơn nhiều.
Chỉ là khóe miệng hơi bị méo, người không thể động đậy.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ cũng đã tỉnh.” Trần Đại Tráng vui đến phát khóc.
Cung thị ô a vài tiếng, lại không thể nói chuyện, gấp gấp đến nỗi trong hốc mắt tràn ra nước mắt.
“Bà vừa mới bị trúng gió, đây chỉ là hiện tượng bình thường, chờ sau khi uống thuốc thì sẽ khỏe thôi.” Lưu Ly sợ Cung thị kích động quá thì sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình, thế là liền nói.
Sau đó, Lưu Ly nhìn Trần Đại Tráng rồi nói: “Muốn mẹ ngươi hoàn toàn khôi phục, trước tiên ngươi phải học thủ pháp với ta, sau này thường siêu xoa bóp cho mẹ ngươi, bà ấy sẽ có thể khôi phục lại như người bình thường.”
Trần Đại Tráng nghe thấy mẹ mình còn có thể khôi phục, lúc này kích động muốn quỳ xuống.
Lưu Ly vội vàng ngăn cản: “Ngươi đừng có quỳ nữa, ngươi mà quỳ là ta không vui đâu.”
Nói xong, cô không tiếp tục nói thêm gì nữa, bắt đầu giảng dạy.
Lưu Ly biểu diễn mấy lần, tại khúc trì, thủ tam lý và mấy chục huyệt vị khác trên người Cung thị, chờ sau khi Trần Đại Tráng học thành thạo rồi thì mới buông ra.
Trên thực tế, dùng châm cứu sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng mà dựa theo trí nhớ của cô, thuật châm cứu ở thế giới này là thất truyền, cô không muốn làm bại lộ quá nhiều.
Trần Đại Tráng rất biết ơn Lưu Ly, lấy nửa xâu tiền cuối cùng trong nhà ra, xấu hổ nói: “Lưu nương tử, nhà ta tạm thời chỉ có thể bỏ ra chút tiền xem bệnh thôi…”
Lưu Ly nhìn thoáng qua mấy đồng tiền trong tay Trần Đại Tráng, sau đó liền rời tầm mắt: “Không cần đâu, ngươi vẫn nên giữ lại số tiền này để mua thuốc cho mẹ ngươi đi.”