XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

Chương 481

Đến bên cửa, hắn không chút do dự mà giơ chân ra, ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa gỗ vốn được coi là chắc chắn đã theo tiếng mà nứt hở ra.

“Á…”

Cùng với cánh cửa gỗ vỡ nứt ra, trong nhà truyền đến mấy tiếng la hét kinh hoàng.

Nhìn động tác gọn gàng dứt khoát của Tại Lâm, Trương Đại Lang không nhịn được mà nuốt nước bọt, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác sảng khoái khác không thể giải thích được.

“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng.”

Vào lúc này, trong nhà truyền đến tiếng van xin của Điệp Quý.

“Chúng tôi không làm gì cả, mọi việc đều do Điệp Sâm làm, không liên quan đến chúng tôi.”

“Đừng bắt ta, ta không biết gì cả…”

Trong tiếng cầu xin hỗn loạn, Lưu Ly bước lên trước, lạnh lùng liếc nhìn mọi người của Điệp gia, người thì trốn dưới gầm bàn, người thì thu mình sau ghế, người thì ôm đầu tại chỗ, cô trầm giọng nói: “Trương Tiểu Muội bị các ngươi bán đi đâu rồi?”

Mọi người của Điệp gia vừa nghe thấy là giọng nói của một người phụ nữ trẻ, hơn nữa giọng nói còn vô cùng quen tai, sững người một lúc, sau đó từ từ ngoảnh đầu lại.

Khi nhìn thấy một tiểu tiên nữ trong bộ váy tinh xảo đứng trước cửa, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngoại trừ Thôi thị và mấy đứa nhỏ nhà họ Điệp ra, mấy người đàn ông khác đều nhìn Lưu Ly với ánh mắt như người mất hồn.

“Rầm…”

Vào lúc mọi người của Điệp gia đang mất hồn, Tại Lâm đã không chút khách khí mà đá bay một mảnh gỗ, vừa hay lại va vào chiếc ghế bên cạnh Điệp lão đại mê gái nhất – Điệp Mộc. Chiếc ghế thì vỡ tan mà Điệp Mộc thì sợ đến ngã ngồi xuống đất, đái dầm tại chỗ.

“Hừ…”Tại Lâm khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

Hèn nhát như vậy mà còn dám thèm muốn chủ mẫu nhà hắn?

Đừng nói nâng giày, cho dù là rửa hố xí cũng không xứng.

Sự ra tay của Tại Lâm đã kéo người nhà họ Điệp về thực tại một lần nữa, không còn biểu cảm mê mẩn trước đó, thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi.

“Rốt cuộc Tiểu Muội nhà ta đã bị các người bán đi đâu rồi?”

Trương Đại Lang sốt ruột, lặp lại câu hỏi vừa rồi của Lưu Ly.

Lúc này, người của Điệp gia mới nhận ra Trương Đại Lang cũng ở đây, Thôi thị lập tức thay đổi sắc mặt.

“Được lắm, Trương Đại Lang ngươi, hại nhà bọn ta thê thảm như vậy còn chưa đủ sao, còn dám dẫn người đến nhà ta giở thói ngang ngược, ai cho ngươi lá gan vậy?”

Vừa rồi Trương Đại Lang còn bị người nhà họ Điệp vây đánh cho một trận như quả bóng xì hơi.

Cộng thêm, ấn tượng về việc Trương Đại Lang thật thà dễ bắt nạt đã ăn sâu vào trong lòng của Thôi thị, vì vậy nhìn thấy Trương Đại Lang, Thôi thị lập tức quên mất mối đe dọa đến từ phía Tại Lâm, trực tiếp nổi lên làm loạn như thường lệ.

Đối với Thôi thị mà nói, sở dĩ nhà mình trở thành như ngày hôm nay, tất cả đều vì Trương Đại Lang.

Vì vậy Thôi thị thực sự hận Trương Đại Lang thấu xương, đồng thời cũng thực sự không sợ Trương Đại Lang chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc