XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 202

Dù Cố Tại Ngôn không nói gì nhưng hắn ta đã mặc nhận hai đứa trẻ này là con của Cố Tại Ngôn. Bây giờ hắn ta cần phải tạo quan hệ tốt với bọn trẻ.

Bình Bình liếc nhìn Âu Dương Diệp, sau đó cậu lạnh lùng xoay người rồi cầm một cành cây lên bắt đầu luyện chữ.

Âu Dương Diệp: “…” Chà, tính cách hai cha con giống hệt nhau.

Nên Âu Dương Diệp lập tức nhìn sang Yên Yên.

Yên Yên luôn nhìn chằm chằm miếng ngọc bích, đôi mắt nhỏ của cô bé sáng rực lên.

Bởi vì, cô bé biết một miếng ngọc như vậy chắc chắn rất đáng tiền.

Nếu bán miếng ngọc này thì cô bé có thể mua đồ ăn ngon cho mẹ rồi.

Nên khi thấy Âu Dương Diệp đang nhìn mình, Yên Yên trực tiếp cầm lấy miếng ngọc bội rồi nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn Âu Dương thúc thúc.”

Nhìn thấy Yên Yên nhận miếng ngọc, Âu Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta vừa định đưa tay xoa đầu Yên Yên thì bỗng thấy một bóng người phủ lên người mình.

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, hắn ta đã nhìn thấy Cố Tại Ngôn không biết đã xong việc từ lúc nào đang lạnh lùng đứng đằng sau, đáng sợ tới mức hắn ta phải vội vàng đứng dậy.

Âu Dương Diệp: “…” Hình như mình có làm gì ác độc đâu nhỉ?

“Cậu rảnh lắm à?” Cố Tại Ngôn hỏi.

Lúc này Cố Tại Ngôn đang rất khó chịu.

Kể từ khi Yên Yên biết chuyện hắn là ‘cha ruột’ của mình, cô bé đã không còn để ý đến hắn nữa.

Tất nhiên là trừ lúc luyện công.

Nhưng bây giờ, một Yên Yên ngó lơ hắn lại cười ngọt ngào với Âu Dương Diệp. Chuyện này khiến hắn cực kỳ không thoải mái, cứ như đồ vật của mình vừa bị người khác chiếm dụng vậy.

“Tôi …” Không rảnh.

“Nếu rảnh thì cậu đi chặt củi đi.” Âu Dương Diệp còn chưa kịp giải thích thì Cố Tại Ngôn đã chỉ vào đống củi bên cạnh.

Âu Dương Diệp: “…” Tại sao rảnh lại phải đi chặt củi? Hắn ta không xứng ngồi chờ cơm sao?

Âu Dương Diệp không dám hỏi, bởi vì từ nét mặt của Cố Tại Ngôn, hắn ta đã biết câu trả lời rồi.

Cuối cùng, Âu Dương Diệp cay đắng đi chẻ củi.

Tần chưởng quầy thân là thuộc hạ của Âu Dương Diệp: “…”

Chủ nhân tôn quý của ông ta lại ngoan ngoãn đi chẻ củi sao?

May mà đúng lúc Lưu Ly chuẩn bị bữa tối xong nên Âu Dương Diệp cũng không phải chẻ củi lâu lắm.

Vì ngay từ lúc bắt đầu, Lưu Ly đã muốn xây nhà mới nên cô không mua bàn ghế đặt trong ngôi nhà tranh này. Bình thường lúc ăn cơm, họ cũng chỉ bê bát ngồi trong bếp ăn.

Nhưng hôm nay có nhiều người như vậy, không thể chen chúc trong phòng bếp được. Khi Lưu Ly còn đang khó xử thì Cố Tại Ngôn đã lấy một tấm gỗ ra rồi đóng một cái bàn đơn giản.

Nhìn động tác của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly cảm thấy Cố Tại Ngôn đúng là người đàn ông toàn năng.

Bình luận

Truyện đang đọc