CHƯƠNG 19
“Chụt! Chụt!”
Lưu Ly thơm lên hai cái mặt bánh bao đó một cái, vui vẻ nói: “Ừm, mẹ đẹp nhất.
”
Nói xong, cô cũng không thèm quan tâm đến biểu cảm lạ thường của những người đi đường, tiếp tục dẫn hai cái bánh bao nhỏ đang đỏ mặt vì phấn khích đi về phía trước.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?” Bình Bình hỏi, gương mặt nhỏ hơi ửng hồng có chút lo lắng.
Cậu biết hôm nay mẹ định đem đổi chỗ nấm và quả thông kia thành lương thực nhưng cậu rất sợ mẹ sẽ lại gặp phải những người như vừa nãy.
Giây phút này, tự nhiên trong lòng Bình Bình cảm thấy hơi thất vọng, nếu bản thân cậu có thể mạnh mẽ thêm một chút thì tốt, như vậy thì mẹ sẽ không bị ức hiếp nữa.
“Phúc Mãn Lâu!”
Ánh mắt Lưu Ly lóe lên ánh sáng, cô nói ra một cái tên.
Vừa rồi không phải là cô không muốn đối phó với Tiêu Lưu Manh nhưng cô cũng là người biết tự lượng sức mình và hiểu rõ tình hình lúc đó.
Cô biết rõ với năng lực hiện tại của mình, cho dù có đối đầu với Tiêu Lưu Manh trước sạp hàng mứt thì cũng không được lợi gì.
Từ cuộc đối thoại của Tiêu Lưu Manh và ông chủ sạp hàng mứt kia, cô có thể biết được có lẽ hiện giờ hắn ta đang làm một quản sự nhỏ ở Phúc Mãn Lâu.
Nếu muốn đối phó với Tiêu Lưu Manh thì có thể ra tay với Phúc Mãn Lâu
Phúc Mãn Lâu là tửu lâu thứ hai ở trấn Biên Lư, việc làm ăn bao giờ cũng kém hơn đệ nhất tửu lâu Phương Hương Lâu ở đối diện một chút, như vậy lại càng tiện cho cô hành sự hơn.
Chẳng bao lâu sau, cô đã hỏi thăm được tới Phúc Mãn Lâu.
Chỉ là vừa mới vào cửa, Lưu Ly đã bị tiểu nhị của quán ngăn lại.
Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn tiểu nhị, không nhìn thấy vẻ coi thường và chán ghét trong mắt hắn ta nên cô có chút thiện cảm với hắn.
“Tiểu thư, đồ ăn ở Phúc Mãn Lâu chúng ta giá cả không hề rẻ.
” Tiểu nhị của quán nhìn người phụ nữ xấu xí, gầy gò yếu đuối trước mặt, có lòng tốt nhắc nhở chứ không trực tiếp đuổi người.
Chỉ vì chuyện này mà Lưu Ly lại có thêm thiện cảm với Phúc Mãn Lâu này, vì dù sao từ thái độ của nhân viên trong tiệm cũng có thể biết được đó là một cửa tiệm như thế nào.
Đương nhiên, Tiêu Lưu Manh là thành phần con sâu làm rầu nồi canh.
Lưu Ly cười tự tin: “Cảm ơn tiểu nhị ca ca đã nhắc nhở, ta đã tới đây thì trong lòng đương nhiên đã có tính toán.
”
Tiểu nhị của quán nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Lưu Ly, thấy có vẻ cũng không nghèo như vẻ bề ngoài, liền mời cô vào trong.
Lưu Ly để Yên Yên và Bình Bình ngồi xuống, hai đứa trẻ nhìn có vẻ vô cùng lo lắng.
“Bình Bình Yên Yên ngoan, một lát nữa sẽ có đồ ăn ngon.
”
Dỗ dành hai đứa trẻ xong, Lưu Ly gọi đồ ăn: “Ta muốn một phần canh sơn trân, thịt kho tàu nấm già, nấm trân đậu phụ vàng, gọi trước ba món này đã.
”